Câu hỏi này chạm đúng vào chỗ đau của Lâm Nhạn Tuyết. Những ngày tháng ấy đúng là địa ngục, ngày ngày bị giày vò bởi những trận đòn từ người cha nuôi nát rượu, chỉ có mẹ nuôi yêu thương, nhưng bà đã chết rồi, bị chính những kẻ đó hại chết. Lâm Nhạn Tuyết nén bi thương, nghi ngờ Tôn Khả Thiên đang thăm dò mình nên không trả lời.
- Buồn cười thật! Tôi và cô hình như không thân thiết tới mức đó.
Tôn Khả Thiên nghĩ cũng phải. Mối quan hệ bây giờ giữa hai người như nước với lửa, đột nhiên cô hỏi những điều như vậy đương nhiên Lâm Nhạn Tuyết sẽ nghĩ cô có ý đồ xấu. Nhưng cô thực sự muốn biết cuộc sống trước đây của Lâm Nhạn Tuyết như thế nào. Suy nghĩ một chút cũng bịa ra được một lý do thuận tai.
- Dù gì cô cũng sắp là vợ của Thần Phong, tôi là cháu nuôi của bà nội, muốn hỏi chuyện để cải thiện mối quan hệ thôi. Chúng ta thù địch thế này, mọi người càng khó xử.
Lâm Nhạn Tuyết vẫn thể hiện rõ vẻ khó chịu, cười lạnh.
- Tôn Khả Thiên, cô đừng tưởng tôi không biết cô suốt ngày bám theo anh Thần Phong, còn muốn tiếp cận tôi để tìm cơ hội cặp kè với anh ấy chứ gì. Đừng tưởng tôi không biết!
Bỏ qua sự bài xích của Lâm Nhạn Tuyết, Tôn Khả Thiên dồn hết can đảm để hỏi thêm một câu. Thanh âm rưng rưng, mang theo chút đau đớn và lạnh lẽo.
- Cô có thực sự yêu Thần Phong không? Đối diện với những câu hỏi của Tôn Khả Thiên, Lâm Nhạn Tuyết càng lúc càng không có kiên nhẫn.
- Đương nhiên. Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời mà tôi từng gặp, tôi là vị hôn phu của anh ấy từ nhỏ, do một số chuyện mà bây giờ mới đến được với nhau. Cô đừng hòng mơ tưởng đến việc đeo bám anh ấy!
Khẩu khí này cũng lớn quá nhỉ, có điều Tôn Khả Thiên có thể nhận ra Lâm Nhạn Tuyết thực sự có tình cảm dành cho anh. Vậy cũng tốt, nếu có người đàn ông tốt như Lôi Thần Phong ở bên cạnh thì cuộc đời của Lâm Nhạn Tuyết sẽ rất hạnh phúc.
Tôn Khả Thiên đứng dậy, bước đến đối diện với Lâm Nhạn Tuyết, bàn tay khẽ chạm vô gò má của cô ta. Cảm giác quen thuộc như đang đưa tay chạm vào gò má của mình vậy. Ánh mắt mang theo một thứ áp lực vô hình khiến đối phương e dè.
- Nếu vậy thì cả đời này cô hãy sống với thân phận ấy đi.
Từng từ, từng từ một phát ra chầm chậm mà rõ ràng. Mỗi từ ấy mang theo một mảnh trái tim của cô đi mất. Tôn Khả Thiên không biết quyết định của mình có đúng không, nhưng cô không thể không làm như vậy.
Bàn tay rời gò má xuyên qua mái tóc dài của Lâm Nhạn Tuyết sau đó giật mạnh một cái. Vài cọng tóc trên đầu cô ta theo bàn tay Tôn Khả Thiên rơi xuống. Cơn đau điếng kéo Lâm Nhạn Tuyết trở về thực tại, theo bản năng đẩy cô ra xa.
- Tôn Khả Thiên, cô bị điên à! Tôi biết cô ganh tị nhưng đừng có giở trò gì trước mặt tôi.
Cô ta hét vào mặt cô như hai kẻ thù địch khiến Tôn Khả Thiên cười khổ. Thì ra mối quan hệ giữa hai người lại xấu đến mức này. Cũng phải thôi, chính cô là người tạo ra cục diện như hôm nay mà.
Lâm Nhạn Tuyết vẫn còn cảm thấy ong ong trong đầu, ánh mắt khẽ đảo, hình như vừa nghĩ ra thứ gì đó. Trên môi cô ta khẽ nở một nụ cười ẩn ý, ghé sát tai cô thì thầm.
- À quên, nếu cô đã muốn mối quan hệ giữa hai chúng ta tốt hơn một chút thì tôi sẽ mở lòng nói cho cô nghe điều này vậy. Anh Thần Phong rất yêu tôi, thậm chí anh ấy hứa sẽ không động vào tôi nếu như tôi chưa nhớ lại những ký ức cũ và chấp nhận anh ấy. Nhưng tôi nghĩ mình đã dần dần chấp nhận anh ấy rồi. Tôi sẽ sớm trở thành người phụ nữ của anh ấy thôi.
Nói xong Lâm Nhạn Tuyết bỏ đi, còn lại một mình cô ngồi thẫn thờ trên ghế. Câu nói cuối cùng của cô ta như một nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực cô, đau tới mức trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Cô nắm chặt tay, liên tục đập vào lồng ngực mình, nhưng cơn đau ấy chẳng đáng là gì so với cái đau tê tái trong tim lúc này. Phải mạnh tay hơn một chút để cơn đau thực thể ấy lấn át đi tất cả.
Từ lúc trưởng phòng thiết kế bước chân vào phòng giám đốc sáng tạo thì những nhân viên của văn phòng chủ tịch đã bàn tán xôn xao, thậm chí còn lập cả một tiểu đội nghe lén bên ngoài. Tuy nhiên họ chỉ nghe thấy những đoạn cao trào, điển hình như lúc Lâm Nhạn Tuyết hét lên.
Cho đến khi Lâm Nhạn Tuyết tức giận đi ra với mái tóc còn rối bời thì mọi người liền vẽ ra một câu chuyện kinh thiên động địa.
“Tôn Khả Thiên mới sáng sớm đã phát điên, gọi Lâm Nhạn Tuyết đến phòng để đánh ghen”.
Vô tình Lôi Thần Phong đi ngang qua, đám đông lập tức giải tán. Có người còn cúi gầm mặt để hy vọng chủ tịch không nhìn thấy mặt mình. Lại có một người xui xẻo bị anh gọi lại.
- Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Người này bị Lôi Thần Phong gọi lại thì sợ hãi vô cùng, hai tay nắm chặt vào nhau, miệng lắp bắp. Thực ra vừa rồi cũng không hóng được chuyện gì cả, thôi thì cứ lấy lời suy diễn của những kẻ nghe cùng để thuật lại cho chủ tịch nghe.
- Dạ...thưa chủ tịch, vừa rồi giám đốc Tôn gọi trưởng phòng Lâm vào phòng, hình như giám đốc Tôn có lớn tiếng với trưởng phòng Lâm, sau đó còn... còn đánh cô ấy nữa.
Nhân viên này lén nhìn sắc mặt của Lôi Thần Phong, chỉ sợ bị vẻ mặt ma quỷ của anh giết chết. Cô ta đánh liều nói bừa, thầm nghĩ người như chủ tịch chắc chẳng quan tâm đến chuyện bao đồng đâu, nói thế nào chẳng được. Nhưng một giây sau mới chợt nhớ ra hình như trưởng phòng Lâm chính là vợ sắp cưới của chủ tịch, nói như vậy khác nào đổ chảo dầu nóng lên người Tôn Khả Thiên.
Cô ta sợ hãi, càng không dám đính chính, chỉ âm thầm niệm phật, mong chủ tịch không vì tức giận mà đuổi việc nhân viên quèn.
Ngay lúc này, Tôn Khả Thiên xuất hiện với thần sắc không tốt hơn là mấy. Điều này càng khiến mọi người thêm khẳng định giữa cô và Lâm Nhạn Tuyết vừa xảy ra xích mích, thậm chí là ẩu đả.
- Em đứng lại đó cho tôi.
Lôi Thần Phong lên tiếng, nhưng dường như Tôn Khả Thiên không phản ứng gì, tiếp tục đi nhanh về phía thăng máy. Có thể do cô không nghe thấy, cũng có thể cố tình cho qua, nhưng hành động này vô tình lại khiến kẻ khác hiểu lầm cô đang coi thường cấp trên. Vì vậy mà những lời đồn thất thiệt lại tiếp tục tràn lan.
Sau khi rời khỏi Lôi thị, Tôn Khả Thiên đến thẳng bệnh viện rồi tìm đến Lăng Ngạn Nhiên. Sự xuất hiện của cô khiến Lăng Ngạn Nhiên khá bất ngờ, cứ nghĩ cô có vấn đề gì về sức khỏe, sắc mặt cô không được tốt lắm.
- Khả Thiên, sao em lại đến đây? Em không khỏe chỗ nào?
Tôn Khả Thiên đưa ra hai túi zip nhỏ, đặt trước mặt Lăng Ngạn Nhiên vẻ cầu khẩn.
- Anh có thể giúp em làm xét nghiệm ADN không?
Mỗi túi zip đều chứa vài cọng tóc. Lăng Ngạn Nhiên cầm chúng trên tay xem xét qua lại, tính mở miệng hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
- Được thôi, nhưng mà nhanh nhất cũng phải đến sáng mai mới có kết quả.
- Cảm ơn anh rất nhiều, anh Ngạn Nhiên.
Tôn Khả Thiên đến nhanh mà đi cũng vội vã. Lăng Ngạn Nhiên còn chưa kịp hỏi về tình hình sức khỏe mà cô đã rời khỏi rồi. Nhìn biểu cảm của cô có thể đoán được việc xét nghiệm ADN lần này đối với cô rất quan trọng, có lẽ đợi khi có kết quả xét nghiệm chính thức thì anh sẽ tìm hiểu sau.
Từ sau khi từ bệnh viện trở về, tâm trạng Tôn Khả Thiên lúc nào cũng trong tình trạng không ổn định, không hề tập trung đến những việc diễn ra xung quanh. Thậm chí ngay trong cuộc họp với hội đồng quản trị về phương án hợp tác với Milan, cô cũng như người mất hồn, cả buổi họp chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại của mình.
Duật Trác Minh đại diện cho bộ phận thiết kế trình bày sơ lược về những điều khoản mà Milan đã đưa ra, ngay cả vấn đề về nhà thiết kế đại diện cho Lôi thị cũng được đưa ra thương thảo. Dĩ nhiên đó là yêu cầu của phía đối tác, dù những kẻ trong hội đồng quản trị muốn lấy lòng vị phu nhân tương lai là Lâm Nhạn Tuyết cũng hoàn toàn không có tư cách phản bác.
- Sau đây sẽ là phần trình bày chi tiết dự án hợp tác sắp tới. Giám đốc Tôn, cô bắt đầu đi.
Sau khi Duật Trác Minh kết thúc phần sơ lược thì tiếp theo sẽ là phần quan trọng nhất. Tôn Khả Thiên được gọi đích danh, nhưng lại không có phản ứng gì, vì tâm trí cô hiện tại còn đang đặt ở một nơi khác.
Thấy Tôn Khả Thiên thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại, Duật Trác Minh liền lên tiếng gọi lần hai.
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
- Khả Thiên à, đến phần trình bày của cô rồi.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, là tin nhắn đến của Lăng Ngạn Nhiên, vỏn vẹn chỉ có một dòng nhưng lại là thứ cô đang chờ đợi.
“Đã có kết quả giám định ADN rồi”.
Trong lòng cô có chút hoảng loạn, vì không biết bản thân sẽ đối diện với kết quả ấy như thế nào. Nếu Lâm Nhạn Tuyết thực sự là em gái của cô thì sẽ ra sao, mà nếu không phải thì cô sẽ tiếp tục mối quan hệ thù địch này với cô ấy chứ? Cô hoàn toàn không biết bản thân mình đang hy vọng điều gì nữa.
- Tôn Khả Thiên.
Tôn Khả Thiên bị tiếng gọi của Duật Trác Minh làm giật mình, đến lúc này mới ý thức được có nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình. Cô thậm chí còn không biết buổi họp hôm nay đã đến phần nào rồi.
Cô nhìn về phía Duật Trác minh, anh mắt tràn đầy sự bối rối.
- Cô hãy trình bày chi tiết kế hoạch hợp tác với Milan đi.
Thì ra là đến phần này rồi, nhưng hiện tại Tôn Khả Thiên thực sự không có chút tâm trí nào để trình bày nó cả. Cô chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh để đọc kết quả giám định ADN mà thôi. Cô đưa bản kế hoạch trong tay về phía Duật Trác Minh với ánh mắt cầu cứu, hy vọng anh ta có thể thay mình trình bày phần còn lại. Trong bản kế hoạch viết rất rõ ràng, cô tin Duật Trác Minh chắc chắn có thể làm được.
- Tổng giám đốc, anh có thể giúp tôi?
Duật Trác Minh khẽ liếc nhìn về phía Lôi Thần Phong, thấy anh không có thay đổi biểu cảm nên thầm nghĩ chắc có thể giúp đỡ cô. Hơn nữa với tình trạng của cô bây giờ không thực sự ổn lắm, có thể sẽ sơ xuất trong việc trình bày, như vậy sẽ bị những lão cáo già kia bắt thóp.
- Hôm qua tôi và chủ tịch đã được nghe giám đốc Tôn trình bày qua về kế hoạch hợp tác với Milan. Cụ thể trong hai tháng đầu tiên, Lôi thị sẽ kết hợp với Milan để đưa ra một mẫu thiết kế áo khoác thể thao dành cho mùa xuân...
Duật Trác Minh nhận bản dự án từ tay cô, sau đó nhìn về phía đám người trong hội đồng quản trị và bắt đầu trình bày tiếp. Tuy bọn họ không mấy hài lòng với thái độ của cô nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ âm thầm chửi trong lòng. Bài học đòi mãi nhiệm chức vụ giám đốc sáng tạo vẫn còn đó, ai ai cũng có thể nhận ra chủ tịch dường như đang âm thầm bảo vệ cô, vậy nên lần này cũng chỉ nhắm mắt cho qua. Chủ tịch và tổng giám đốc không tỏ thái độ thì thôi, đâu đến phiên bọn họ khó chịu.
Tôn Khả Thiên đối với Duật Trác Minh đầy cảm kích, nhất định sẽ trả lại món ân tình này. Đợi khi mọi người dồn sự chú ý về phía người đang trình bày thì cô liền vội vã rời khỏi phòng họp.
- Buồn cười thật! Tôi và cô hình như không thân thiết tới mức đó.
Tôn Khả Thiên nghĩ cũng phải. Mối quan hệ bây giờ giữa hai người như nước với lửa, đột nhiên cô hỏi những điều như vậy đương nhiên Lâm Nhạn Tuyết sẽ nghĩ cô có ý đồ xấu. Nhưng cô thực sự muốn biết cuộc sống trước đây của Lâm Nhạn Tuyết như thế nào. Suy nghĩ một chút cũng bịa ra được một lý do thuận tai.
- Dù gì cô cũng sắp là vợ của Thần Phong, tôi là cháu nuôi của bà nội, muốn hỏi chuyện để cải thiện mối quan hệ thôi. Chúng ta thù địch thế này, mọi người càng khó xử.
Lâm Nhạn Tuyết vẫn thể hiện rõ vẻ khó chịu, cười lạnh.
- Tôn Khả Thiên, cô đừng tưởng tôi không biết cô suốt ngày bám theo anh Thần Phong, còn muốn tiếp cận tôi để tìm cơ hội cặp kè với anh ấy chứ gì. Đừng tưởng tôi không biết!
Bỏ qua sự bài xích của Lâm Nhạn Tuyết, Tôn Khả Thiên dồn hết can đảm để hỏi thêm một câu. Thanh âm rưng rưng, mang theo chút đau đớn và lạnh lẽo.
- Cô có thực sự yêu Thần Phong không? Đối diện với những câu hỏi của Tôn Khả Thiên, Lâm Nhạn Tuyết càng lúc càng không có kiên nhẫn.
- Đương nhiên. Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời mà tôi từng gặp, tôi là vị hôn phu của anh ấy từ nhỏ, do một số chuyện mà bây giờ mới đến được với nhau. Cô đừng hòng mơ tưởng đến việc đeo bám anh ấy!
Khẩu khí này cũng lớn quá nhỉ, có điều Tôn Khả Thiên có thể nhận ra Lâm Nhạn Tuyết thực sự có tình cảm dành cho anh. Vậy cũng tốt, nếu có người đàn ông tốt như Lôi Thần Phong ở bên cạnh thì cuộc đời của Lâm Nhạn Tuyết sẽ rất hạnh phúc.
Tôn Khả Thiên đứng dậy, bước đến đối diện với Lâm Nhạn Tuyết, bàn tay khẽ chạm vô gò má của cô ta. Cảm giác quen thuộc như đang đưa tay chạm vào gò má của mình vậy. Ánh mắt mang theo một thứ áp lực vô hình khiến đối phương e dè.
- Nếu vậy thì cả đời này cô hãy sống với thân phận ấy đi.
Từng từ, từng từ một phát ra chầm chậm mà rõ ràng. Mỗi từ ấy mang theo một mảnh trái tim của cô đi mất. Tôn Khả Thiên không biết quyết định của mình có đúng không, nhưng cô không thể không làm như vậy.
Bàn tay rời gò má xuyên qua mái tóc dài của Lâm Nhạn Tuyết sau đó giật mạnh một cái. Vài cọng tóc trên đầu cô ta theo bàn tay Tôn Khả Thiên rơi xuống. Cơn đau điếng kéo Lâm Nhạn Tuyết trở về thực tại, theo bản năng đẩy cô ra xa.
- Tôn Khả Thiên, cô bị điên à! Tôi biết cô ganh tị nhưng đừng có giở trò gì trước mặt tôi.
Cô ta hét vào mặt cô như hai kẻ thù địch khiến Tôn Khả Thiên cười khổ. Thì ra mối quan hệ giữa hai người lại xấu đến mức này. Cũng phải thôi, chính cô là người tạo ra cục diện như hôm nay mà.
Lâm Nhạn Tuyết vẫn còn cảm thấy ong ong trong đầu, ánh mắt khẽ đảo, hình như vừa nghĩ ra thứ gì đó. Trên môi cô ta khẽ nở một nụ cười ẩn ý, ghé sát tai cô thì thầm.
- À quên, nếu cô đã muốn mối quan hệ giữa hai chúng ta tốt hơn một chút thì tôi sẽ mở lòng nói cho cô nghe điều này vậy. Anh Thần Phong rất yêu tôi, thậm chí anh ấy hứa sẽ không động vào tôi nếu như tôi chưa nhớ lại những ký ức cũ và chấp nhận anh ấy. Nhưng tôi nghĩ mình đã dần dần chấp nhận anh ấy rồi. Tôi sẽ sớm trở thành người phụ nữ của anh ấy thôi.
Nói xong Lâm Nhạn Tuyết bỏ đi, còn lại một mình cô ngồi thẫn thờ trên ghế. Câu nói cuối cùng của cô ta như một nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực cô, đau tới mức trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Cô nắm chặt tay, liên tục đập vào lồng ngực mình, nhưng cơn đau ấy chẳng đáng là gì so với cái đau tê tái trong tim lúc này. Phải mạnh tay hơn một chút để cơn đau thực thể ấy lấn át đi tất cả.
Từ lúc trưởng phòng thiết kế bước chân vào phòng giám đốc sáng tạo thì những nhân viên của văn phòng chủ tịch đã bàn tán xôn xao, thậm chí còn lập cả một tiểu đội nghe lén bên ngoài. Tuy nhiên họ chỉ nghe thấy những đoạn cao trào, điển hình như lúc Lâm Nhạn Tuyết hét lên.
Cho đến khi Lâm Nhạn Tuyết tức giận đi ra với mái tóc còn rối bời thì mọi người liền vẽ ra một câu chuyện kinh thiên động địa.
“Tôn Khả Thiên mới sáng sớm đã phát điên, gọi Lâm Nhạn Tuyết đến phòng để đánh ghen”.
Vô tình Lôi Thần Phong đi ngang qua, đám đông lập tức giải tán. Có người còn cúi gầm mặt để hy vọng chủ tịch không nhìn thấy mặt mình. Lại có một người xui xẻo bị anh gọi lại.
- Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Người này bị Lôi Thần Phong gọi lại thì sợ hãi vô cùng, hai tay nắm chặt vào nhau, miệng lắp bắp. Thực ra vừa rồi cũng không hóng được chuyện gì cả, thôi thì cứ lấy lời suy diễn của những kẻ nghe cùng để thuật lại cho chủ tịch nghe.
- Dạ...thưa chủ tịch, vừa rồi giám đốc Tôn gọi trưởng phòng Lâm vào phòng, hình như giám đốc Tôn có lớn tiếng với trưởng phòng Lâm, sau đó còn... còn đánh cô ấy nữa.
Nhân viên này lén nhìn sắc mặt của Lôi Thần Phong, chỉ sợ bị vẻ mặt ma quỷ của anh giết chết. Cô ta đánh liều nói bừa, thầm nghĩ người như chủ tịch chắc chẳng quan tâm đến chuyện bao đồng đâu, nói thế nào chẳng được. Nhưng một giây sau mới chợt nhớ ra hình như trưởng phòng Lâm chính là vợ sắp cưới của chủ tịch, nói như vậy khác nào đổ chảo dầu nóng lên người Tôn Khả Thiên.
Cô ta sợ hãi, càng không dám đính chính, chỉ âm thầm niệm phật, mong chủ tịch không vì tức giận mà đuổi việc nhân viên quèn.
Ngay lúc này, Tôn Khả Thiên xuất hiện với thần sắc không tốt hơn là mấy. Điều này càng khiến mọi người thêm khẳng định giữa cô và Lâm Nhạn Tuyết vừa xảy ra xích mích, thậm chí là ẩu đả.
- Em đứng lại đó cho tôi.
Lôi Thần Phong lên tiếng, nhưng dường như Tôn Khả Thiên không phản ứng gì, tiếp tục đi nhanh về phía thăng máy. Có thể do cô không nghe thấy, cũng có thể cố tình cho qua, nhưng hành động này vô tình lại khiến kẻ khác hiểu lầm cô đang coi thường cấp trên. Vì vậy mà những lời đồn thất thiệt lại tiếp tục tràn lan.
Sau khi rời khỏi Lôi thị, Tôn Khả Thiên đến thẳng bệnh viện rồi tìm đến Lăng Ngạn Nhiên. Sự xuất hiện của cô khiến Lăng Ngạn Nhiên khá bất ngờ, cứ nghĩ cô có vấn đề gì về sức khỏe, sắc mặt cô không được tốt lắm.
- Khả Thiên, sao em lại đến đây? Em không khỏe chỗ nào?
Tôn Khả Thiên đưa ra hai túi zip nhỏ, đặt trước mặt Lăng Ngạn Nhiên vẻ cầu khẩn.
- Anh có thể giúp em làm xét nghiệm ADN không?
Mỗi túi zip đều chứa vài cọng tóc. Lăng Ngạn Nhiên cầm chúng trên tay xem xét qua lại, tính mở miệng hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
- Được thôi, nhưng mà nhanh nhất cũng phải đến sáng mai mới có kết quả.
- Cảm ơn anh rất nhiều, anh Ngạn Nhiên.
Tôn Khả Thiên đến nhanh mà đi cũng vội vã. Lăng Ngạn Nhiên còn chưa kịp hỏi về tình hình sức khỏe mà cô đã rời khỏi rồi. Nhìn biểu cảm của cô có thể đoán được việc xét nghiệm ADN lần này đối với cô rất quan trọng, có lẽ đợi khi có kết quả xét nghiệm chính thức thì anh sẽ tìm hiểu sau.
Từ sau khi từ bệnh viện trở về, tâm trạng Tôn Khả Thiên lúc nào cũng trong tình trạng không ổn định, không hề tập trung đến những việc diễn ra xung quanh. Thậm chí ngay trong cuộc họp với hội đồng quản trị về phương án hợp tác với Milan, cô cũng như người mất hồn, cả buổi họp chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại của mình.
Duật Trác Minh đại diện cho bộ phận thiết kế trình bày sơ lược về những điều khoản mà Milan đã đưa ra, ngay cả vấn đề về nhà thiết kế đại diện cho Lôi thị cũng được đưa ra thương thảo. Dĩ nhiên đó là yêu cầu của phía đối tác, dù những kẻ trong hội đồng quản trị muốn lấy lòng vị phu nhân tương lai là Lâm Nhạn Tuyết cũng hoàn toàn không có tư cách phản bác.
- Sau đây sẽ là phần trình bày chi tiết dự án hợp tác sắp tới. Giám đốc Tôn, cô bắt đầu đi.
Sau khi Duật Trác Minh kết thúc phần sơ lược thì tiếp theo sẽ là phần quan trọng nhất. Tôn Khả Thiên được gọi đích danh, nhưng lại không có phản ứng gì, vì tâm trí cô hiện tại còn đang đặt ở một nơi khác.
Thấy Tôn Khả Thiên thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại, Duật Trác Minh liền lên tiếng gọi lần hai.
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
- Khả Thiên à, đến phần trình bày của cô rồi.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, là tin nhắn đến của Lăng Ngạn Nhiên, vỏn vẹn chỉ có một dòng nhưng lại là thứ cô đang chờ đợi.
“Đã có kết quả giám định ADN rồi”.
Trong lòng cô có chút hoảng loạn, vì không biết bản thân sẽ đối diện với kết quả ấy như thế nào. Nếu Lâm Nhạn Tuyết thực sự là em gái của cô thì sẽ ra sao, mà nếu không phải thì cô sẽ tiếp tục mối quan hệ thù địch này với cô ấy chứ? Cô hoàn toàn không biết bản thân mình đang hy vọng điều gì nữa.
- Tôn Khả Thiên.
Tôn Khả Thiên bị tiếng gọi của Duật Trác Minh làm giật mình, đến lúc này mới ý thức được có nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình. Cô thậm chí còn không biết buổi họp hôm nay đã đến phần nào rồi.
Cô nhìn về phía Duật Trác minh, anh mắt tràn đầy sự bối rối.
- Cô hãy trình bày chi tiết kế hoạch hợp tác với Milan đi.
Thì ra là đến phần này rồi, nhưng hiện tại Tôn Khả Thiên thực sự không có chút tâm trí nào để trình bày nó cả. Cô chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh để đọc kết quả giám định ADN mà thôi. Cô đưa bản kế hoạch trong tay về phía Duật Trác Minh với ánh mắt cầu cứu, hy vọng anh ta có thể thay mình trình bày phần còn lại. Trong bản kế hoạch viết rất rõ ràng, cô tin Duật Trác Minh chắc chắn có thể làm được.
- Tổng giám đốc, anh có thể giúp tôi?
Duật Trác Minh khẽ liếc nhìn về phía Lôi Thần Phong, thấy anh không có thay đổi biểu cảm nên thầm nghĩ chắc có thể giúp đỡ cô. Hơn nữa với tình trạng của cô bây giờ không thực sự ổn lắm, có thể sẽ sơ xuất trong việc trình bày, như vậy sẽ bị những lão cáo già kia bắt thóp.
- Hôm qua tôi và chủ tịch đã được nghe giám đốc Tôn trình bày qua về kế hoạch hợp tác với Milan. Cụ thể trong hai tháng đầu tiên, Lôi thị sẽ kết hợp với Milan để đưa ra một mẫu thiết kế áo khoác thể thao dành cho mùa xuân...
Duật Trác Minh nhận bản dự án từ tay cô, sau đó nhìn về phía đám người trong hội đồng quản trị và bắt đầu trình bày tiếp. Tuy bọn họ không mấy hài lòng với thái độ của cô nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ âm thầm chửi trong lòng. Bài học đòi mãi nhiệm chức vụ giám đốc sáng tạo vẫn còn đó, ai ai cũng có thể nhận ra chủ tịch dường như đang âm thầm bảo vệ cô, vậy nên lần này cũng chỉ nhắm mắt cho qua. Chủ tịch và tổng giám đốc không tỏ thái độ thì thôi, đâu đến phiên bọn họ khó chịu.
Tôn Khả Thiên đối với Duật Trác Minh đầy cảm kích, nhất định sẽ trả lại món ân tình này. Đợi khi mọi người dồn sự chú ý về phía người đang trình bày thì cô liền vội vã rời khỏi phòng họp.
Danh sách chương