Mọi người trong Lôi gia đều tập trung ở bệnh viện. Từ lúc Lôi lão phu nhân được đưa vào phòng cấp cứu thì Lăng Ngạn Nhiên vẫn luôn ở trong đó, đến giờ vẫn không biết tình hình như thế nào.

Người biết nguyên nhân Lôi lão phu nhân bị ngã cầu thang chỉ có Tôn Khả Thiên, nhưng từ lúc đến bệnh viện bây giờ, cô vẫn ngồi yên một góc như người mất hồn.

Lâm Nhạn Tuyết ngồi cạnh Lôi Thần Phong, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Tôn Khả Thiên, trong lòng không mấy thoải mái. Lúc quay lại phòng khám, cô ta đã nghe quản gia nói về tình huống trước khi cả hai người rời khỏi. Cô ta chắc chắn việc Lôi lão phu nhân bị ngã có liên quan đến Tôn Khả Thiên.

“Lôi lão phu nhân là bà nội của anh Thần Phong, nếu biết bà xảy ra chuyện vì Tôn Khả Thiên thì chắc chắn anh ấy sẽ hận cô ta”.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Nhạn Tuyết quyết định đi đến trước mặt Tôn Khả Thiên tỏ vẻ bất bình.

- Sao cô cứ im lặng như thế hả. Lão phu nhân vì đuổi theo cô mà bị thương đến mức này, vậy mà cô còn mặt mũi ngồi đây sao!

Tôn Khả Thiên dường như không phản ứng gì với lời Lâm Nhạn Tuyết vừa nói, đôi mắt ngây dại vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu. Hai tay cô run rẩy, bấu víu vào nhau, trong lòng không ngừng cầu xin bà đừng xảy ra chuyện gì.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa ấy cũng mở ra. Lăng Ngạn Nhiên và một vị bác sĩ khác xuất hiện, vẻ mặt không mấy lạc quan. Vừa nhìn thấy Lăng Ngạn Nhiên thì Tôn Khả Thiên vội đứng phắt dậy, chạy đến trước mặt anh ta. Cô không lên tiếng, chỉ buông ánh mắt cầu khẩn và hoảng loạn cô.

- Bà ngoại sao rồi anh Nhiên? Duật Trác Minh không đủ kiên nhẫn mà lên tiếng hỏi.

Lăng Ngạn Nhiên thở dài, nhưng với cương vị của một bác sĩ, anh phải có trách nhiệm giải thích rõ ràng tình trạng của người bệnh cho người nhà của họ.

- Tình trạng của bà không khả quan lắm. Vì bị chấn thương mạnh vùng đầu nên não bộ bị tổn thương, máu tụ dưới màng cứng có thể diễn tiến nặng hơn trong những ngày tới. Chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần.

Tin nghe như sét đánh ngang tai. Bản thân Tôn Khả Thiên chỉ biết chết lặng khi nghe thấy những lời đó. Tất cả đều vì cô mà ra, nếu lúc đó cô quay lại nhìn bà thì biết đâu mọi chuyện sẽ khác.

- Tôn Khả Thiên, nếu không phải vì bà đuổi theo cô thì sẽ không bị như vậy. Cô là kẻ sát nhân. Cô nói gì đi chứ!!!

Lâm Nhạn Tuyết hét lớn, tay bám bấy vai cô lay mạnh. Cô ta ghét cái dáng vẻ này của cô, ghét cái sự im lặng, tỏ ra cao ngạo này. Trong lòng cô ta bây giờ chỉ toàn ganh ghét và đố kỵ, vậy nên nhân cơ hội này sẽ hủy hoại cô triệt để về tinh thần.

- Nhạn Tuyết, đừng nói nữa.

Lôi Thần Phòng kéo Lâm Nhạn Tuyết lại. Anh không muốn Nhạn Tuyết tiếp tục nói những lời đầy sát ý như vậy. Chuyện gì đã xảy ra vẫn chưa rõ ràng, không thể dễ dàng quy kết.

Thứ Lôi Thần Phong lo ngại nhất lúc này là sức khỏe của bà nội, và một người nữa chính là Tôn Khả Thiên. Kể từ lúc đến bệnh viện đến giờ, cô không nói một lời nào, không thể khiến người ta bớt lo lắng.

- Mọi người về nghỉ ngơi đi. Bây giờ tình trạng của bà chưa ổn định nên không ai được phép vào thăm. Có chuyện gì anh sẽ báo. Minh à, em đưa Khả Thiên về đi.

Lăng Ngạn Nhiên rất muốn nói lời xin lỗi với cô nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp, đợi khi sức khỏe bà ổn định rồi sẽ nói sau. Bây giờ cách duy nhất có thể giúp đỡ cô chính là khiến bà nội tỉnh lại và hồi phục sức khỏe thật tốt. Tuy nhiên chính anh cũng không biết mình có thể làm được điều ấy không, bởi lẽ hơn ai hết anh biết được tình trạng của bà nghiêm trọng đến mức nào.

Tôn Khả Thiên quay lại chiếc ghế sát góc tường, thu cả bản thân gọn vào nơi ấy. Cô không muốn đi đâu cả, cô muốn ngồi ở đây chờ bà nội trở ra. Cô sợ nếu mình rời đi thì bà sẽ ra đi mãi mãi, giống như mẹ và má Phùng vậy.

- Khả Thiên à, để anh đưa em về nghỉ ngơi một lát.

Duật Trác Minh mở lời nhưng cô vẫn ngồi yên bất động như thế.

- Vậy để tôi đưa em về.

Lôi Thần Phong sốt ruột lên tiếng, trong lời nói có vài phần nặng nhẹ. Có trời mới biết trong đầu của anh bây giờ hỗn loạn đến nhường nào. Bà nội là người thân rất quan trọng của anh, bà còn đang nằm trong kia không rõ có thể vượt qua không, còn cô là người quan trọng không kém, những bất ổn đang dần hiện rõ ngoài khuôn mặt vô hồn kia của cô.

Lời nói của Lôi Thần Phong vô tình lọt vào tai Tôn Khả Thiên lại giống như một lời trách móc. Toàn thân cô khẽ run khi bị ánh mắt sắc bén kia gắn chặt lên người. Cô cố gắng né tránh ánh mắt đó theo bản năng, muốn đem bản thân mình núp kín sau lưng Duật Trác Minh.

- Tôi nói em ngay lập tức đứng dậy và đi về!

Lôi Thần Phong dường như sắp bị ánh mắt lẩn trốn đó trọc tức. Đó như một điều cấm kỵ, vượt quá giới hạn cho phép của anh. Những lời phát ra nghe càng lúc càng nặng nề thêm.

Mọi thứ đã rối bời, nay còn trở nên căng thẳng hơn. Lăng Ngạn Nhiên thấy thế đành lên tiếng giải vây.

- Cứ để Khả Thiên ngồi đây yên tĩnh một lát. Anh sẽ coi chừng cô ấy.

Lôi Thần Phong chẳng nói thêm lời nào, trực tiếp đi lướt ngang qua mặt cô. Nếu còn ở đây thêm chút nữa chắc anh sẽ không thể kiềm chế bản thân mà cưỡng chế cô trở về, ngay cả khi phải dùng dây và trói lại.

Lâm Nhạn Tuyết bị bỏ lơ hoàn toàn, lẽo đẽo đi theo sau, trước khi về còn không quên liếc xéo Tôn Khả Thiên một cái.

“Loại đe tiện, giả điên giả khùng để người khác thương hại”.

Mọi người đã rời khỏi từ lâu. Lăng Ngạn Nhiên đi lấy một ly nước lạnh, khi quay lại vẫn thấy Tôn Khả Thiên ngồi yên bất động như tượng. Suy cho cùng mọi chuyện đều bắt nguồn từ anh, nếu không phải anh nhờ bà ngoại giúp đỡ, đưa cô đến chỗ bác sĩ Robert Allen thì cô đã không kích động rời khỏi đó.

- Hay là em về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Em phải giữ sức khỏe thật tốt để đón bà xuất viện nữa đấy.

Lăng Ngạn Nhiên vừa nói vừa nhét ly nước vào tay cô. Cảm giác mát lạnh truyền vào tay khiến cô giật mình, giương đôi mắt trĩu nặng về phía người bên cạnh. Khóe mắt cô đỏ hoe, đôi môi run rẩy, bậm chặt vào nhau đến mức bật máu, nhưng lại chẳng có thanh âm nào phát ra cả.

Thà cô cứ khóc hay nói điều gì đó sẽ khiến Lăng Ngạn Nhiên dễ chịu hơn bây giờ. Anh chẳng thể giúp gì cho cô, ngược lại còn khiến tâm lý của cô trở nên bất ổn hơn lúc trước. Cảm giác bất lực này giống như khi chẳng thể làm gì thêm để cứu người bệnh thoát khỏi bàn tay của tử thần.

- Bà sẽ không muốn nhìn thấy em như thế này đâu.

Im lặng…

Nếu cô cứ ngồi ở đây như vậy thì anh sẽ phải nhờ điều dưỡng đến cưỡng chế, chích cho cô một liều thuốc an thần mất.

- Bác sĩ Lăng, có một bệnh nhân vừa nhập cấp cứu với tình trạng chấn thương bụng kín. Bác sĩ Hoàng đang chuẩn bị để mổ cấp cứu, cần hội chẩn khẩn với anh.

Một điều dưỡng chạy vội về phía Lăng Ngạn Nhiên báo cáo. Anh liếc nhìn về phía cô một chút rồi ngay lập tức rời đi. Đó là trách nhiệm và bản năng của một bác sĩ, không bao giờ được phép vì việc cá nhân mà bỏ mặc người bệnh của mình.

Người bệnh này đang trong tình trạng nguy kịch, nếu chậm trễ chắc chắn sẽ mất mạng, tiên lượng rất nặng, thậm chí khả năng sống chưa đến 10%. Vì những lý do này mà Lăng Ngạn Nhiên phải là bác sĩ phẫu thuật chính, bác sĩ Hoàng trở thành phụ mổ.

Trước khi bước vào phòng phẫu thuật, Lăng Ngạn Nhiên đã gọi điện cho bác sĩ đang phụ trách theo dõi bà ngoại để thông báo về tình hình của mình.

- Bác sĩ Huy An, bây giờ tôi chuẩn bị phẫu thuật cấp cứu cho người bệnh, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian. Trong khoảng thời gian này, nếu sức khỏe bả bà ngoại tôi có vấn đề gì thì cậu là người có quyền quyết định mọi thứ mà không cần thông báo cho tôi. À, còn cô gái đang ngồi ở trước cửa phòng, tôi nhờ cậu để ý đến cô ấy một chút. Nếu cô ấy mệt thì cứ dẫn cô ấy đến phòng nghỉ của tôi nằm tạm một lát nhé.

Lăng Ngạn Nhiên giao phó lại tất cả cho đồng nghiệp của mình. Một khi đã bước vào phòng mổ thì tất cả tâm ý chỉ dồn vào bệnh nhân và thật sự tập trung.

Không ngoài dự đoán, đây là cuộc phẫu thuật hết sức khó khăn. Người bệnh đã rơi vào cơn ngưng tim 4 lần, truyền tổng cộng 30 đơn vị chế phẩm máu. Nhưng việc người bệnh thoát khỏi bàn tay tử thần chính là món quà quý giá nhất mà những vị lương y nhận lại.

Lúc Lăng Ngạn Nhiên bước ra khỏi phòng mổ đã gần 10 giờ tối. Nhìn qua điện thoại, ngoài cuộc gọi nhỡ của Lôi Thần Phong và Duật Trác Minh thì không có bất kỳ cuộc gọi nào khác, trong đầu thầm nghĩ có lẽ phía bà ngoại và Khả Thiên cũng khá ổn rồi.

Lăng Ngạn Nhiên rời phòng mổ, đi thẳng đến phòng hồi sức để thăm bà ngoại, không kịp cởi bỏ đồ phẫu thuật mà chỉ khoác tạm thêm chiếc áo blouse bên ngoài. Nào ngờ khi đến nơi anh vẫn thấy Tôn Khả Thiên ngồi yên ở đó như lúc anh rời đi.

- Tôn Khả Thiên, em bị điên rồi sao, đừng nói với anh là em ngồi đây suốt từ trưa đến giờ!

Hồi đáp lại lời nói của Lăng Ngạn Nhiên vẫn là một mảnh im lặng.

Lăng Ngạn Nhiên tức giận, muốn tìm tên Huy An đó tính sổ. Chưa kịp gọi điện thì anh ta đã từ phòng hồi sức bước ra. Nhìn thấy Lăng Ngạn Nhiên còn không kịp cười một cái.

- Viện trưởng của tôi ơi, tôi đã chăm sóc bà ngoại của anh không rớt một nhịp tim, một hơi thở nào đấy nhé.

Câu nói đùa này đủ để biết tình trạng của Lôi lão phu nhân không có gì đáng ngại. Nhưng bác sĩ Huy An vẫn cảm giác có gì đó không đúng. Bản thân mình không có làm sai chuyện gì, vì sao vị viện trưởng trẻ tuổi này lại nhìn anh ta với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Bất chợt anh ta nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế, lúc này mới giật mình hoảng hốt. Bản thân anh ta đã quá chú tâm đến việc đầu tiên mà Lăng Ngạn Nhiên giao phó, nhưng lại sao nhãng việc thứ hai. Không phải chứ, cô gái ấy ngồi ở đây đến tận bây giờ sao.

Có chết cũng không thể chịu nhận bản thân đã lơ đãng, bác sĩ Huy An bèn lên tiếng chống chế.

- Hồi chiều tôi có nhờ điều dưỡng đưa cô ấy về phòng nghỉ, chắc là cô ấy từ chối…

- Cậu còn dám nói như vậy sao! Có tin ngày mai tôi đưa cậu đến làm viện trưởng một bệnh viện ở vùng dân tộc thiểu số không?

Lăng Ngạn Nhiên gầm lên, không ai nghĩ một bác sĩ vừa trải qua cuộc phẫu thuật hơn 10 tiếng vẫn còn đủ sức quát lớn như vậy. Bác sĩ Huy An giật mình, là bạn bè bao năm còn chưa từng bị mắng oan ức như thế, nay vì cô gái này mà phải chịu ấm ức.

Bạn bè như cái quần què!

Anh ta âm thầm chửi rủa trong lòng.

- Thế bây giờ cậu thử khuyên cô ấy đi nghỉ ngơi cho tôi xem đi.

Bạn bè chính là thứ tuy trong lòng ấm ức nhưng không chịu thiệt ngoài miệng, còn không quên cà khịa gã bạn xấu xa này một câu.

Một giây sau, chỉ một giây sau đó bác sĩ Huy An phát hiện bản thân không nên cà khịa vào lúc này. Ánh mắt Lăng Ngạn Nhiên giống như hai viên đạn, chuẩn bị xuyên thẳng qua mi tâm và tim của anh ta vậy.

Cách giải thoát duy nhất chỉ có thể là chuồn đi bằng tốc độ ánh sáng và mang theo con tim bị tổn thương nặng nề.

“Cậu cứ chờ đó. Ngày mai tôi sẽ đồn cho cả bệnh viện này biết cậu vì gái mà dám lớn tiếng với người bạn tri kỷ như tôi. Hư!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện