Chương 5218

Ngay lúc này, Quan Triều Viễn đã xử lý xong công việc của mình ở trong phòng sách, sau khi rửa mặt xong, anh trở về phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra, đã phát hiện ra trên giường trống không, đèn đầu giường vẫn còn mở, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tô Lam đâu.

Anh bước lên, nhìn xung quanh một lượt. Gió đêm lành lạnh phả vào mặt, cửa ngoài ban công được mở ra. Bên ngoài ban công, Tô Lam ăn mặc phong phanh, đang dựa vào lan can chống cằm, không biết đang ngây người nghĩ những chuyện gì nữa.

Quan Triều Viễn nhíu mày. Anh thuận †ay cầm một bộ áo ngủ ở bên cạnh rồi đi tới, tay chân nhẹ nhàng, phủ lên người Tô Lam.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Muộn như vậy mà vấn chưa ngủ sao?”

Phía sau truyền tới giọng nói bất mãn của Quan Triều Viễn.

Tô Lam cảm thấy trên người ấm áp, mới tỉnh táo lại. Cô quay đầu lại, phát hiện ra Quan Triều Viễn đã phủ áo ngủ lên người cho mình. Cô thuận thế ngả đầu lên người anh, rúc vào lồng ngực anh: “Cảm ơn, ông xã.”

Giọng điệu nói chuyện của cô không được thoải mái.

Quan Triều Viễn biết, sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, tâm trạng của cô lúc này không tốt cho lắm, cho nên mới không ngủ được. Anh duõi tay ôm toàn bộ cơ thể gầy yếu của cô vào trong lòng mình, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Hai người Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly có số phận của riêng mình, cũng không phải chúng ta lo lắng thì có thể thay đổi được, tất cả đều dựa vào nỗ lực của chính họ mà thôi, hiểu chưa?”

Tô Lam đương nhiên hiểu những chuyện này. Cô khẽ thở dài, gương mặt nhỏ nhăn nhẹ nhàng dụi vào ngực anh: “Em hiểu những đạo lý này, nhưng em có hơi đau lòng cho chị Chỉ Manh mà thôi, anh hiểu ý của em không? Hai người bọn họ rõ ràng rất yêu nhau, nhưng ông trời lại bất công với họ như vậy, nếu có thể, em thật sự thà rằng…”

Lời nói của Tô Lam còn chưa nói xong, đã cảm thấy miệng mình trực tiếp bị chặn lại.

Quan Triều Viễn nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn cô chăm chằm, trong giọng nói mang theo vài phần bất mãn: “Nói linh tinh gì đấy? Bây giờ trong bụng em còn có đứa trẻ, không được phép suy nghĩ lung tung, cũng không được phép nói vớ vẩn, hiểu chưa?”

Tô Lam đầu tiên là hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã cười ảm đạm. Cô lại vùi đầu mình vào ngực Quan Triều Viễn, giọng nói trầm thấp: “Ông xã, anh yên †âm đi, em và bé cưng nhất định sẽ khỏe mạnh, cả nhà chúng ta đều khỏe mạnh.”

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía ngọn đèn yếu ớt bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.

Hai người dường như sinh ra một loại ăn ý, bọn họ đứng ôm nhau, im lặng nhìn ánh đèn yếu ớt và ngựa xe như nước bên ngoài, chỉ cảm giác được sự tôn tại của nhau, hưởng thụ giây phút yên bình ngắn ngủi này.

Không biết đã qua bao lâu, lại có một cơn gió lạnh thổi tới. Quan Triều Viễn mở miệng trước tiên, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người: “Được rồi, gió bên ngoài rất lạnh, mau vào trong ngủ thôi!”

Anh nâng cằm của Tô Lam lên, nhìn chằm chằm vào cô.

Tô Lam vốn còn muốn tiếp tục ở đây thêm một lúc, nhưng gió đêm này quả thực có hơi lạnh. Nếu bản thân cô bị cảm cũng thôi đi, nhưng lỡ không cẩn thận liên lụy đến bé cưng trong bụng mình, vậy thật sự là mất nhiều hơn được!

Vì thế Tô Lam cũng chỉ đành gật đầu. Dưới cái ôm của Quan Triều Viễn, hai người quay người đi vào trong phòng.

Tô Lam bò lên giường trước, dùng chăn quấn chặt mình lại. Quan Triều Viễn đang định nằm xuống bên cạnh cô, nhưng chuông di động ở bên gối anh lại vang lên dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện