Chương 12
Tại sao cô lại nói như thế chứ?
Anh nghĩ kĩ lại, vào hôm đăng kí kết hôn ấy, dường như anh đi đánh golf với Dạ Bân, người phụ trách việc này là thư kí của anh Doãn Cẩn, cùng với quản gia Vương Vĩ.
Năm nay Vương Vĩ hơn năm mươi tuổi rồi, đúng là hói đầu.
Xem ra, cô đã nhận nhầm Vương Vĩ thành bản thân anh rồi.
Tô Lam gõ mặt bàn, Quan Triều Viễn mới hoàn hồn lại: “Nếu tôi nói răng, kết hôn một năm rồi vẫn chưa từng gặp chồng mình, anh tin không?”
Đương nhiên Quan Triều Viễn tin, nếu như cô thật sự từng gặp, vậy bọn họ sẽ không ngồi đây nói chuyện rồi!
“Không đến nỗi thế chứ?”
Tô Lam lắc đầu: “Nói anh cũng không tin, nhưng thật sự tôi chưa từng gặp qua hắn, đến tên tôi cũng không biết, khi kết hôn, tôi chỉ phụ trách giấy tờ của mình, sau đó kí tên, đang tính nhìn qua xem tên chồng mình là gì thì bị một tên thư kí đáng ghét cướp mất giấy chứng nhận kết hôn”
Quan Triều Viễn thầm nghĩ, Doãn Cẩn, làm tốt lắm.
“Sau đó, hắn bỏ mặc tôi ở một toà biệt thự, không thăm không hỏi”
“Ồ, tại sao lại thế?” Quan Triều Viễn chỉ đành biết mà còn cố hỏi Tô Lam nắn cằm suy nghĩ một lúc.
“Tôi đoán là hắn quá xấu, sợ bị tôi nhìn thấy, cũng có thể là bất lực, sợ mất mặt, cũng có khả năng lấy tôi để xung hỉ”
Quan Triều Viễn nghe lời này, trong lòng cực kì khó chịu, nhưng lại không thể phản bác.
Rõ ràng anh mang một khuôn mặt yêu nghiệt, rõ ràng rất khỏe mạnh lại sung sức!
Làm sao có thể bất lực được chứ?
“Có lẽ là có nguyên nhân khác” Quan Triều Viễn cười gượng hai tiếng.
“Vì thế, tôi thật sự rất thê thảm, anh buông tha cho tôi đi” Tô Lam lập tức nắm lấy tay Quan Triều Viễn, nhìn anh bằng đôi mắt cực kì đáng thương, nước mắt cũng rưng rưng.
Đối với một diễn viên được đào tạo bài bản như cô, chút năng lực này bắt buộc phải có.
Thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trái tim đập chậm mất nửa nhịp, cô bé này thật sự khiến người khác cảm thấy yêu thích.
“Tôi đã nói hết với anh rồi, anh xóa ảnh đi được không?” Tô Lam cầu xin.
Quan Triều Viễn ho hai tiếng: “Xóa cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện”
‘Sắc mặt Tô Lam liền thay đổi: “Anh đừng có được nước làm tới, chuyện anh muốn biết, tôi đã nói hết với anh rồi, đã thỏa thuận là tôi nói hết với anh thì anh sẽ xóa mà!”
Quan Triều Viễn lắc điện thoại trong tay: “Quyền chủ động ở chỗ tôi, tôi biết lời cô nói không hoàn toàn là thật, thế nhưng tôi đã hết hứng thú rồi”
“Anh..” Tô Lam cắn chặt hàm, xem ra người đàn ông này quả thật không dễ đối phó: “Được, điều kiện gì, anh nói đii”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!