Chương 40

“Lam, cậu giúp mình một chuyện với, tối nay mình có việc, không đến night club được, cậu đi giúp mình một hôm được không?”

Tô Lam và Tô Ngọc Điềm cũng coi như là bạn học có cảm tình khá tốt, gia cảnh Tô Ngọc Điềm không tốt, từ lúc lên đại học cô liền bắt đầu làm thêm ở bên ngoài, nghe nói là tiếp thị rượu ở night club.

“Giờ mình đang quay phim ở bên ngoài, sợ là không đi được rồi”

“Chỉ tối nay thôi, ngày mai mình sẽ cố về kịp, chắc chắn không có vấn đề đâu. Cậu yên tâm, việc của mình chỉ là nhân viên phục vụ, tiếp thị rượu mà thôi, hoa hồng cao lắm, nếu may mần, một tối kiếm mười nghìn cũng không thành vấn đề, cho dù có kém, ba bốn nghìn thì vấn kiếm được”

Tô Lam nghe thấy con số này, cũng nghẹn họng trân trối.

Cô biết Tô Ngọc Điềm kiếm được rất nhiều tiền ở night club, nhưng không ngờ lại kiếm được nhiều như này!

“Lam, cậu yên tâm, mình không lừa cậu đâu, bọn mình chỉ tiếp thị rượu, thỉnh thoảng mời khách vài li gì đó thôi, chuyện vượt quá ranh giới mình sẽ không làm đâu”

Tô Lam còn có chút nghi ngại.

“Hơn nữa, lúc làm việc bọn mình đều đeo mặt nạ, sẽ không bị người khác nhận ra, cậu giúp mình đi, hôm nay thật sự mình không đi được”

Tô Lam không chịu được Tô Ngọc Điềm nài nỉ, đành đồng ý.

Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì, cô cần Mặc dù là nữ thứ phụ, nhưng thù lao và độ nổi tiếng cũng liên quan đến nhau, cô cũng chỉ được trả một trăm nghìn, hơn nữa, một trăm nghìn này, được thanh toán trước rất ít, phần còn lại phải chờ quay xong phim một thời gian rồi mới lấy được.

Mỗi lần Tô Kiêm Mặc phát bệnh nhập viện, không có vài chục nghìn thì căn bản không đủ, đợt trước cậu nhập viện liền vào phòng điều trị tích cực, một ngày viện phí vài nghìn, một lần mà tốn của cô gần một trăm nghìn tiền tích cóp.

Tiền của cô sắp tiêu hết rồi.

Tập đoàn Dark Reign Phòng làm việc của chủ tịch.

Quan Triều Viễn vừa ra khỏi phòng họp, hôm nay bực mình lạ thường, mảng tối mặt tối mũi toàn bộ nhân viên trong buổi họp.

Bản thân anh cũng cảm thấy kì lạ, trong lòng khó chịu lạ thường, khẩu vị cũng không tốt.

Về đến phòng làm việc, anh như ngồi trên đống lửa, liền đứng dậy, đi đi lại lại trong văn phòng.

Doãn Cẩn đứng ở một bên, không dám thở mạnh, cứ cảm thấy cả căn phòng đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, hình như: sắp cháy đến chỗ mình rồi.

Quan Triều Viễn bổng đứng trước mặt Doãn Cẩn: “Sao cậu không nói gì?”

Doãn Cẩn toát mồ hôi, anh dám nói sao?

“chủ tịch Quan, có phải anh không khỏe không? Tôi thấy mấy ngày nay anh không ăn gì mấy”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện