- Cổ Lạp, hôm nay anh phải đến công ty xử lí công việc. Em đợi ở đây, lát quản gia tới sẽ đưa em xuất viện.

Đông Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô dặn dò. Mà lúc này, Cách Cổ Lạp ăn no buông đũa xuống.

Tối qua, Đông Thần đã kể cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện. Trong mắt cô, Đông Thần là một người chồng tốt. Từ khi cô tỉnh lại hắn luôn dịu dàng như vậy.

\- Anh, có gì giấu em sao?

\- Hả?

Đông Thần chột dạ. Một lúc sau, hắn mới lấy lại được sự bình tĩnh rồi mỉm cười hôn nhẹ lên trên trán của cô.


\- Anh đương nhiên là không giấu em gì rồi.

Là hắn đang nói dối. Chỉ tiếc là Cách Cổ Lạp bây giờ quá ngây thơ tin vào hắn. Chính vì vậy cô không có một chút bài xích gì đối với người chồng này. Cách Cổ Lạp đột nhiên che miệng cười lớn.

\- Anh sao vậy, em đùa một chút thôi mà. Làm như anh thật sự giấu em chuyện gì ý?

Thấy sắc mặt Đông Thần thay đổi, cô hơi sợ hãi liền ngậm miệng lại. Hắn cũng không làm khó cô nữa. Trước khi đi, Đông Thần có cúi xuống hôn một cái lên môi cô. Điều này khiến Cách Cổ Lạp mừng đến nỗi tim đập loạn xạ.

Cô ngồi trên giường soi gương mặt gương mặt thì hơi thất vọng. Cô không biết bản thân bị tai nạn kiểu gì mà mặt mũi tím bầm cả. Tuy vết bầm tím không lớn nhưng cũng rất khó coi. Chắc khi trở về cô sẽ nhờ ai đó đi mua thuốc giúp trị vết bầm tím. Cứ để cái gương mặt thế này cô chỉ sợ Đông Thần chán mình.

Đúng 9 giờ, quản gia có mặt đến đưa cô xuất viện.

Ngồi trong chiếc xe êm ái, Cách Cổ Lạp nhìn xung quanh mà trầm trồ. Cô mở cửa kính xuống muốn nhìn khung cảnh bên ngoài, tiện thể hít thở khí gió trời cho thoải mái.

\- Thiếu phu nhân, cô hãy cẩn thận kẻo trúng gió. Bác sĩ nói sức khoẻ của cô chỉ mới tốt lên chút thôi, cần tĩnh dưỡng hồi phục nữa.

\- Cảm ơn bác đã nhắc.

Nhìn bên đường hàng người tấp nập qua lại khiến cô có chút thích thú. Đến khi thấy một khu trung tâm mua sắm lớn phía trước, Cách Cổ Lạp không nhịn được lên tiếng.

\- Cháu có thể vào khu trung tâm đó ngắm đồ một chút không?

\- Cái này... Tôi cũng không biết nữa. Hay để lần khác phu nhân hãy xem.

\- Không sao đâu, cháu chỉ xem một lát rồi về.


\- Hay là... Tôi gọi điện cho Đông tổng thông báo một tiếng đã.

\- Bác yên tâm, cháu chỉ xuống một chút thôi.

Quản gia bị cô thuyết phục triệt để. Mặc dù ông rất sợ Đông Thần sẽ nổi giận nhưng thấy vẻ hào hứng của cô thì đành bất đắc dĩ gật đầu. Vậy là Cách Cổ Lạp vui mừng xuống xe, quản gia dặn tài xế chờ ở đây rồi đi theo sau cô.

Bước vào khu trung tâm mua sắm, Cách Cổ Lạp cảm thấy bản thân như bước vào thiên đường vậy. Toàn bộ đồ ở đây đều là đồ hiệu với giá cắt cổ. Nhưng cô phải thừa nhận rằng chúng rất đẹp và cô rất thích. Cô chạy từng quầy hàng xem rồi xem từng bộ đồ. Quản gia chỉ lặng lẽ theo sau cô trông chừng.

Vì mải mê nhìn xung quanh mà không may Cách Cổ Lạp va phải một người đàn ông. Vệ sĩ của anh ta tiến lên đẩy cô lại phía sau. Cũng may quản gia nhanh nhẹn mới đỡ lấy được cô không bị ngã. Mà người đàn ông kia bấy giờ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô. Anh ta lập tức tháo mắt kính đen xuống.

\- Cách Cổ Lạp, thật trùng hợp. Chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây.

Vừa nói xong Phương Kỷ tiến lên đẩy tên vệ sĩ của mình sang 1 bên rồi ném cho hắn ta một cái ánh mắt cảnh cáo.

Cách Cổ Lạp nhìn xung quanh, cô ngơ ngác không biết người đàn ông trước mặt là ai.

\- Anh là ai vậy? Anh đang nói với tôi à?

Phương Kỷ tiến lên vui mừng nắm lấy hai bả vai của cô. Mà Cách Cổ Lạp bị hành động này của anh ta làm cho doạ sợ mà lùi lại phía sau nấp sau lưng quản gia. Còn quản gia thấy tình hình không ổn thì tiến tới chào Phương Kỷ một tiếng rồi nói với cô.

\- Phu nhân, cô mau trở về thôi. Lát nữa Đông Tổng trở về mà không thấy cô, chắc chắn ngài ấy sẽ tức giận.

Cách Cổ Lạp gật đầu định đi theo quản gia ra xe. Ai ngờ Phương Kỷ tiến mấy bước chặn trước mặt không cho cô đi.


\- Cách Cổ Lạp, cô sao vậy?

\- Tôi có quen anh sao?

Câu nói này khiến Phương Kỷ kinh ngạc. Bây giờ anh ta mới để ý những vết thương vẫn còn băng bó trên cơ thể của cô. Trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ.

\- Cô... Không nhận ra tôi sao?

\- Xin lỗi, thực ra tôi mới bị tai nạn xe nên mất trí nhớ tạm thời. Anh là ai vậy?

Phương Kỷ còn định nói gì đó nhưng quản gia lập tức nhanh chóng nắm tay cô dắt đi. Chính vì còn đang chìm trong suy tư mà Phương Kỷ không ngăn ông ta lại. Đến cuối cùng khi anh nhận ra ý thức thì hai người đã ra tới chỗ đỗ xe rồi.

Cách Cổ Lạp không nhận ra anh ta? Trên người cô toàn là vết thương. Đông Thần đến hôm nay mới xuất hiện tại công ty và giới truyền thông. Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề. Vả lại, nhìn bộ dạng của quản gia vừa rồi không muốn cho anh nói chuyện với cô. Điều này chắc chắn rằng việc Cách Cổ Lạp mất trí nhớ có liên quan tới Đông Thần.

Nghĩ đến đây, Phương Kỷ lại càng tò mò, mà tò mò thì anh ta lại càng muốn tìm ra sự thật.

\- Cho người điều tra xem rốt cuộc Cách Cổ Lạp đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, tôi muốn biết tại sao Đông Thần đến hôm nay mới xuất hiện, những ngày trước anh ta đã làm những gì bí mật mà không thể cho ai biết.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện