Ngôn Tiểu Nặc thấy không ít người đang nhìn về phía chỗ cô, cô kéo tay áo của Mặc Tây Quyết, “Không cần đâu, chúng ta chỉ mua rau thôi mà, đồ cũng không nhiều.”

“Vậy cũng không được.” giọng của Mặc Tây Quyết chắc như đinh đóng cột, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuy áo của cô, “Bình thường cơ thể đã gầy rồi ngộ nhỡ mệt ra đấy thì làm thế nào?”

“Thế mà anh còn muốn em nấu cơm?” Ngôn Tiểu Nặc không nhẫn nhịn được nữa đáp, nấu nướng mà không mệt à?

Mặc Tây Quyết cười: “Không còn cách nào khác, giờ anh chỉ hứng thú với tay nghề của em. Em yên tâm, cơm em nấu, anh sẽ ăn hết.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn lại sau lưng thấy những vệ sĩ giống như cái bức tường, mắt đổi hướng cười nói: “Mặc thiếu gia, cậu giúp em đẩy xe nhé.”

Mặc Tây Quyết không chút do dự nhìn Ngôn Tiểu Nặc , “Anh đẩy cái xe nhỏ này sao?”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, chỉ về một đôi nam nữ đằng trước đáp: “Anh xem người ta đều là nam đẩy xe, nữ mua đồ đó thôi.”

Mặc Tây Quyết nhìn theo hướng của cô chỉ : “Tình nhân? Xem ra cũng không tệ.”

“Được, để anh đẩy xe.” Mặc Tây Quyết lấy chiếc xe vừa rồi Ngôn Tiểu Nặc đẩy kéo vào tay, nhìn Tiểu Ngôn nói: “Còn không đi sao?”

Mấy người vệ sĩ cúi đầu cố gắng nhịn cười.

“Các người rút lui hết đi.” Mặc Tây Quyết vẫy vẫy tay, vệ sĩ vội vàng rút lui.

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ sẽ có một ngày Mặc Tây Quyết lại đi trong siêu thị đẩy xe chở đồ, chiếc xe chỉ cao đến eo của anh ấy, tư thái của anh ấy thật tao nhã kèm theo dáng vóc hoàn mỹ của anh ta, nhìn anh ấy trông thật đẹp trai, bên cạnh có không ít người đang nhìn anh ấy.

Trả trách nói đàn ông nội trợ đặc biệt đẹp trai, độ đẹp trai của Mặc Tây Quyết lại tăng thêm một cấp độ mới trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

“Rau tươi ở tầng dưới.” Ngôn Tiểu Nặc nói:

“Em không mua thêm gì sao?” Mặc Tây Quyết nhìn xung quanh, hàng hoá rất đa dạng, nhưng nhìn người con gái này dường như cô không có chút hứng thú gì hết.

“Những đồ khác tạm thời chưa dùng tới.” Ngôn Tiểu Nặc cười đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp, người con trai này còn biết hỏi mình cần thêm gì.

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết nhìn vào một chỗ, cằm hếch lên ra hiệu, đẳng kia có đi không?”

Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn đột nhiên mặt đỏ lên , “Đó là đồ lót!”

“Đi, anh đưa em đi chọn.” Mặc Tây Quyết kéo tay cô dẫn qua.

Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh lại: “Không cần đâu, ở nhà có rất nhiều rồi.” đồ ở nhà đều là hàng chất lượng cao, cô ấy còn chưa dùng đến.

“Thật không cần sao?” Mặc Tây Quyết trêu chọc nhìn cô, nhìn dáng vẻ sốt sắng của nha đầu này trông thật đáng yêu.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu liện tục,

“Những việc thế này về sau một mình em chọn là được rồi.” thật là xấu hổ chết đi được.

“Anh cũng không định đi.” Mặc Tây Quyết cười.

“Vậy anh còn hỏi em?” Ngôn Tiểu Nặc mở to đôi mắt.

“Chỉ là chọc em chút thôi, đừng tưởng là thật.” Mặc Tây Quyết nói xong đi về phía trước.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vóc cao lớn của anh, đồ biến thái.

“Ngôn Uyển Cừ, xuống dưới đi kiểu gì?” Mặc Tây Quyết quay đầu lại gọi cô.

Thân hình cao lớn của anh, đôi môi mỏng còn mang theo nụ cười nhẹ, Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh ấy đột nhiên phát hiện thế nào gọi là: “Một cười trăm vẻ thiên nhiên”.

Cô không nhịn được liền bật cười, Mặc Tây Quyết không hiểu: “Em cười gì vậy?”

“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, “Cậu Mặc, câu thơ này miêu tả anh thật hay.”

“Ngôn Uyển Cừ! không có văn hoá thì đừng dùng thơ linh tinh!”

Bước vào thang máy xuống tầng, tầng dưới bán toàn đồ thực phẩm, một mùi tanh của cá toả ra, Mặc Tây Quyết bóp chặt mũi, nheo chặt lông mày, “Ở đây là nơi bán đồ ăn? vệ sinh lại bẩn thế này, thật là muốn phát nôn, giám đốc ở đây là ai? Anh phải tìm anh ta!”

Ngôn Tiểu Nặc bị giọng điệu bực giận của anh ta doạ phát sợ vội vàng kéo anh ta đi: “Đừng quản nữa, khu rau tươi ở ngay đằng trước.”

Mặc Tây Quyết không nhúc nhích, cầm điện thoại ra gọi điện cho quản gia Duy Đức: “Nói với giám đốc ở đây, bảo họ chuyển ngay món cá thối này đi, ngày mai để tôi còn thấy món cá thối này, tôi sẽ biến nơi này thành bãi rác.”

Ngôn Tiểu Nặc thấy mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt khác lạ, khó khăn lắm mới đồng ý cho Mặc Tây Quyết cùng cô tới mua rau nhưng lại không lý giải nổi hành động của này, cô đành nói: “Bụng em đói rồi, chúng ta có thể mua xong đồ rồi về không?”

Cũng may cô không đi chợ rau, không thì Mặc Tây Quyết có thể dỡ toang chợ rau tại hiện trường.

Mặc Tây Quyết chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, đáp: “Vậy thì mau đi mua thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đưa anh đến khu rau tươi, nhanh chóng chọn vài món rau bỏ vào giỏ xe chở đồ rồi đi về phía quầy tính tiền.

“Chờ một chút.”

“Sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, không phải anh ấy muốn mau chóng rồi khỏi đây sao?

Mặc Tây Quyết đi đến quầy để hoa quả, cầm lên vài hộp dâu tây để vào trong giỏ xe rồi nói: không phải em thích ăn dâu tây sao? Bây nhiêu đây đủ chưa?

“Sao anh lại biết em thích ăn dâu tây?”

Mặc Tây Quyết đáp: “Ngày trước em ở trong lâu đài ăn qua còn gì hơn nữa ăn không ít.”

Ngôn Tiểu Nặc thấy thần sắc nghiêm túc của anh, một góc nào đó trong lòng bỗng trở lên mềm mại, cô cười lên: “Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”

Mặc Tây Quyết nhìn thấy nụ cười của cô, nhanh chóng cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, rồi anh thấy mặt cô đỏ ửng lên, mùi cá hôi khiến anh không thể chịu được vừa rồi dường như giờ cũng không đến nỗi khó chịu nữa rồi.

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ rằng anh ấy có thể hôn mình ở nơi như thế này, cô vội vàng đẩy anh ra, “Em đói rồi, chúng ta mau về thôi.”

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết hiện lên một vầng ánh sáng, chỉ một ánh mắt đã đủ hút hồn người, “Được, vậy chúng ta về thôi, em yên tâm, anh sẽ bón em ăn no.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy ánh mắt rực lửa của anh, doạ cô ấy một trận cô vội vàng hấp tấp chạy đi.

Mặc Tây Quyết đẩy chiếc xe cùng cô tới quầy tính tiền, nhìn thấy mọi người đang đứng xếp hàng trước mặt chờ thanh toán, anh lại nheo mày: “Tôi cũng phải xếp hàng?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi liền nói: “Sắp xong rồi.”

” Sắp?” Mặc Tây Quyết lạnh ớn một 11 câu, “Phía trước còn tận 6 người, em chắc chắn là sắp chứ?”

“Rất nhanh rồi.” Ngôn Tiểu Nặc chỉ đã có một người đi rồi, “Anh xem người đó đã đi rồi.”

Ngôn Uyển Cừ không phải em đói rồi sao? Mặc Tây Quyết nói rồi chiêu gọi vệ sĩ, “Đi, mời mấy người trước mặt ra ngoài, bảo với họ, đơn thanh toán của họ để ta giả.”

Mấy người vệ sĩ lập tức chấp hành, những người xếp hàng trước mặt nhìn Mặc Tây Quyết với ánh mắt vui mừng, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy người con trai này thật ra cũng không đến nỗi xấu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện