Chương 388: Người đàn ông yêu thương nhất là ai?

Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ dùng thân thể đáp lại cô nhiệt tình cùng chân thật nhất.

Buổi sáng ngày thứ hai, vẫn mọi khi dậy Ngôn Tiểu Nặc dậy từ rất sớm, đây là thói quen của cô suốt mấy năm vừa qua, hơn nữa cô còn có con nhỏ, tật xấu ngủ nướng đã sớm rời bỏ cô.

Vừa muốn ra cửa phòng ngủ chính thì người giúp việc liền nói với cô: “Cô Toàn Cơ đã rời đi từ sáng sớm rồi ạ.”

“Đi?” Ngôn Tiểu Nặc có chút ngạc nhiên: “Đến công ty u?”

Người giúp việc lắc đầu: “Cô ấy bay sang Mỹ a.” Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

Không quan tâm lý do gì khiến Toàn Cơ chịu bước chân ra ngoài, kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải xem duyên phận giữa cô và Phó Cảnh Thâm.

Cùng Mặc Tây Quyết dẫn Mặc Ngôn đến nhà trẻ, sau đó cô cùng anh đến Tập đoàn Đế Quốc.

Toàn Cơ tới Mỹ, chuyện của bộ phận thiết kế tạm thời sẽ do cô phụ trách.

Hiện nay vị trí của Ngôn Tiểu Nặc trong giới thiết kế đã tỏa sáng như mặt trời giữa buổi ban trưa, hơn nữa còn dưới thân phận là vợ của chủ tịch nên không ai dám khinh thường cô dù một chút.

Thuận lợi tiếp nhận công việc từ tay Toàn Cơ, tiếp đó tiến hành theo ý tưởng của cô truyền đạt tới mọi người ý tưởng của công việc mới, cô liền tiếp tục thiết kế bộ quần áo gia đình trước đây.

Ngôn Tiểu Nặc đang tập trung hết sức chăm chú về bản thiết kế ở trong phòng làm việc, ngay cả khi Mặc Tây Quyết đi vào cô cũng không hề hay biết.

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ chăm chú của cô thì lại nổi lên hứng thú muốn trêu đùa cô, từ đằng sau che mắt cô lại.

Ngôn Tiểu Nặc bị dọa sợ giật mình, vừa quay người lại đã nhìn thấy Mặc Tây Quyết, không nhịn được cười: “Sao anh lại giống như trẻ con thể hở?” Mặc Tây Quyết nhíu mày, nhìn bản thiết kế của cô, hỏi: “Ba bộ?”

“Ừm, đây là quần áo gia đình em thiết kế.” Ngôn Tiểu Nặc giới thiệu cho anh nghe một cách rất tỉ mỉ: “Tổng cộng có ba bộ, xuân hạ thu đông mỗi mùa đều có một bộ khác nhau!”

Thực ra sau khi bộ phận thiết kế của Tập đoàn Đế Quốc được gây dựng lại, anh đã từng nhìn qua các sản phẩm thiết kế của cô trong những năm gần đây. Phong cách tổng thể đều đơn giản hết mức có thể lại có cảm giác buồn bã thê lương từ bên trong.

Như đang nói lên tiếng lòng cả cô.

Như vậy bây giờ có thiết kế trang phục gia đình, đây có phải là sau này trọng tâm của cô chính là gia đình nhỏ này?

Mặc Tây Quyết rất mong chờ.

Lúc này, quản gia Duy Đức đi tới, trong tay còn cầm một chiếc hộp vô cùng tinh xảo.

Ngôn Tiểu Nặc có chút kinh ngạc, lẽ nào lại có ai đó cho cô đồ tốt gì đó?

Quả nhiên là cho cô, Ngôn Tiểu Nặc mở hộp ra nhìn, là một bức thư.

“Đầu năm còn có người viết thư ư?” Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa gỡ phong thư ra. Sau đó vẻ mặt cô liền bắt đầu có sự thay đổi rõ ràng.

Mặc Tây Quyết nhìn qua nội dung trên thư, cười nói: “Lễ sắc phong công chúa?”

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt: “Không được cười nhạo em!”

Mặc Tây Quyết đặt bản thiết kế của cô vào ngăn kéo và khóa lại, hỏi quản gia Duy Đức: “Sứ giả của nước S phải tới đang ở đâu?”

“Ở dưới lầu a.” Quản gia Duy Đức cười nói: “Chúc mừng cậu chủ, chúc mừng cô chủ.”

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc lúc này tràn đầy sung sướng, vui mừng không phải vì cô có được thân phận công chúa, mà là cuối cùng cô cũng có bố mẹ của riêng mình, cái cảm giác có thể quang minh chính đại hét lớn chứ không phải suốt ngày giấu giếm.

Mặc Ngôn được đón từ nhà trẻ về, đây là Ngôn tiểu Nặc cố ý dặn dò, cô từng đồng ý với con trai cho dù đi đâu thì cũng sẽ mang theo cậu.

Một nhà ba người được đón đến hoàng cung của nước S. Cậu bé Mặc Ngôn không biết cái gì gọi là lễ sắc phong, cậu chỉ biết bản thân lại có thể trở về đây, hơn nữa vua và hoàng hậu những người thân yêu họ là ông ngoại và bà ngoại của cậu.

“Mẹ, ông ngoại với bà ngoại là gì a?” Mặc Ngôn sau khi vừa hô bệ hạ và hoàng hậu Olina vừa quay đầu hỏi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc cười một cách ấm áp: “Chính là mẹ của ba và mẹ”

Mặc Ngôn gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

Lâu ngày không gặp, Hoàng hậu Olina rất nhớ Ngôn Tiểu Nặc, lập tức sai người hầu mang hết đồ đạc của cô vào trong thẩm à cung.

Ngôn Tiểu Nặc rất hiểu tâm tình của mẹ mình, cũng rất vui vẻ bầu bạn cùng bà.

Hoàng hậu Olina Ôm Mặc Ngôn không chịu buông tay, không ngừng hôn lên mặt cậu.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như vậy có chút nuông chiều Mặc Ngôn, khéo léo nói: “Mẹ, ở nhà Ngôn Nhi tự mình ăn com.

“Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, mẹ không biết phải thể hiện tình yêu như thế nào mới được.” Hoàng hậu Olina cười nói: “Mẹ biết ý của con, yên tâm, mẹ tự có chừng mực.”

Chỉ mong như vậy thôi, Ngôn Tiểu Nặc thầm nghĩ, lại nhìn con trai một lần nữa, mặt mày hớn hở.

Sau khi Hoàng hậu Olina bón điểm tâm cho Mặc Ngôn xong liền từ trên Hoàng hậu Olina trượt xuống.

Hoàng hậu Olina ngạc nhiên nói: “Đứa trẻ này như thế nào?”

Chỉ thấy Mặc Ngôn tận tay rót hai cốc nước, một ly đưa cho Hoàng hậu Olina, một ly cho mình.

“Aiza, đúng là cháu ngoại bà là ngoan nhất.” Hoàng hậu Olina uống nước mà Mặc Ngôn ró cho, nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc: “Thằng bé hiểu chuyện như này, con không cần phải lo nghĩ linh tinh đầu.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nghiêng ngả, nỗi niềm lo lắng trước đây đều tan biến hết.

Cười một lúc, Hoàng hậu Olina sai người hầu ôm Mặc Ngôn trở về tẩm cung nghỉ ngơi, bà kéo tay Ngôn Tiểu Nặc nói: “Mấy hôm trước mẹ với ba con có nhận được thư của Mặc Lăng Thiên, muốn cầu hôn, giữa con và A Quyết đã giảng hòa chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười: “Vâng, vừa mới từ đây trở về lâu đài, con sẽ tới nhà họ Mặc, giữa cha con họ vẫn luôn có hiểu lầm, vậy nên cần phải nói ra như vậy sẽ tốt hơn.”

“Vậy thì con không thể đánh mất cơ hội này!” Hoàng hậu Olina vỗ nhẹ tay con gái, xúc động nói: “Giờ đây con cũng đã có nơi thuộc về, con làm việc cũng biết chừng mực, thật sự mẹ cũng không cần phải lo lắng gì nữa!”

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay mẹ mình, cười nói: “Con gái còn phải báo hiếu ba mẹ dài dài, sao lại không có chuyện làm cơ chứ?”

“Con bé ngốc này” Hoàng hậu Olina vuốt tóc Ngôn Tiểu Nặc: “Mẹ chịu nhận chúng con thì đã là may mắn lớn nhất đối với tụi con rồi.”

“Chuyện cũ không cần nhắc đến nữa, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn.” Ngôn Tiểu Nặc dựa vào vai Hoàng hậu Olina mẹ con tâm tư tương thông, cô cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp vô cùng.

Hoàng hậu Olina sai người mang sính lễ Mặc Lăng Thiên gửi cho cô.

Sáu đảo của Alaska, bốn cơ sở kim cương ở Nam Phi, bất động sản ở trung tâm các thành phố lớn có hai căn, còn có hai mươi phần trăm cổ phần tập đoàn tài chính của nhà họ Mặc.

Có thể nói là thế giới của tiên.

Ngôn Tiểu Nặc biết ý tốt này của Mặc Lăng Thiên, Hơn nữa còn mang danh sính lễ, nếu cô từ chối thì chnagwr khác nào từ chối đề nghị kết thông gia của nhà họ Mặc.

Đành phải thu nhận tất cả.

Mà Hoàng hậu Olina ngoài cho cô chín mươi chín xe toàn đồ trang sức quý giá ra còn cho Ngôn Tiểu Nặc một khu nghỉ dưỡng nổi danh nhất nước S.

Giờ đây Ngôn Tiểu Nặc đã trở thành rất xứng đáng với danh xưng mỹ nữ giàu có.

Mặc Tây Quyết nhìn những gặt hái của Ngôn Tiểu Nặc, xoa đầu cô, nói: “Bây giờ ở nhà họ Mặc, em là người được cưng chiều nhất rồi đó.” Ngôn Tiểu Nặc cười: “Làm sao nào? Anh có ghen tị không?”

“Ghen tị với em để làm gì, dù sao thì anh cũng là người đàn ông em yêu nhất, riêng điều này đã đủ lắm rồi.” Mặc Tây Quyết nói một cách tràn đầy tự tin.

Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa bị lời lẽ sâu xa của anh làm cho bị sặc. Nhưng lại có một giọng nói kháng nghị vang lên: “Người đàn ông mẹ yêu nhất là con!”

Miếng nữa chưa phun ra của Ngôn Tiểu Nặc bỗng trào ra một cách mạnh mẽ.

“Haha…” Ngôn Tiểu Nặc vừa lấy khăn giấy lau miệng vừa cười, con trai cô đúng là đỉnh cao.” Mặc Tây Quyết mặt nghệt ra, tiến lên bắt lấy con trai: “Không được nói linh tinh!”

Mặc Ngôn bĩu môi, nói: “Con không hề nói linh tinh nha, thực sự mẹ yêu con nhất luôn.”

Mặc Tây Quyết cắn răng: “Mẹ con yêu ba nhất! Nói cho con biết, dám tranh giành với ba thì cẩn thận cái kết đẹp nhé!”

Mặc Ngôn gãi đầu: “Vậy ai mới là người yêu con nhất vậy a?”

Ngôn Tiểu Nặc chau mày, cảm thấy Mặc Tây Quyết có chút quá đáng, liền chạy qua an ủi con trai: “Thực sự mẹ rất yêu con, nhưng mà mẹ cũng rất yêu ba, hai cái yêu này không giống nhau.”

“Đều là yêu, sao lại không giống nhau a?” Cậu bạn nhỏ Mặc Ngôn chớp đôi mắt to tròn hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc cười, giọng nói dịu dàng: “Tình yêu của mẹ dành cho con là tình thương máu mủ, còn với ba là tình yêu nam nữ, con hiểu không?”

Mặc Ngôn lắc đầu: “Không hiểu.”

“Tình thân là tình cảm ba mẹ dành cho con, giống như tình cảm của con dành cho ba mẹ vậy.” Ngôn Tiểu Nặc kiến nhẫn giải thích: “Còn tình yêu nam nữ…

Cô liếc mắt nhìn Mặc Tây Quyết một cái: “Đợi sau này lớn lên, có người con thích rồi con sẽ hiểu thôi.”

“Người mà mình thích?” Bạn nhỏ Mặc Ngôn vắt óc suy nghĩ, nhìn ba mình, sau đó lại hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Mẹ ơi, thế người con thích có thể là người giống ba được không a?”

Hai mắt Ngôn Tiểu Nặc trừng lớn, Mặc Tây Quyết càng khiếp sợ không thôi.

Không thể nào?

Hai người họ đều rất thẳng, sao con trau họ lại có xƯ hướng cong tìm một người đàn ông thế này?

Mặc Tây Quyết suýt chút nữa ngất đi, liền đem những suy nghĩ không thực tế của con trai bóp chết từ trong trứng nước: “Con chỉ được phép tìm con gái, không được phép tìm con trai!”

“Vâng..” Bạn nhỏ Mặc Ngôn gật đầu, sau đó sà vào lòng Ngôn Tiểu Nặc: “Vậy con muốn tìm người giống mẹ, người hụ nữ vừa ngọt ngào lại xinh đẹp nữa.”

Mặc Tây Quyết lại nói: “Trên đời này mẹ con chỉ có một mà thôi, con ra ngoài mà tìm người phụ nữ khác đi!” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa cái vấn đề này thì sau này con trai cô sẽ không cần kiếm vợ nữa.

Vội vã ôm đầu óc mơ hồ của con trai, dỗ cậu đi ngủ. Lúc quay lại liền nhìn thấy người đàn ông nào đó mặt đen như đáy nồi, đang dựa vào đầu giường đợi cô.

“Nhóc con kia ngủ rồi à?” Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết có chút không vui: “Nếu không phải có em ở đó thì anh đã sớm dạy dỗ cho nó một trận rồi!”

Ngôn Tiểu Nặc không còn lời gì để nói: “Thằng bé mới có sáu tuổi, cái gì cũng không biết nhớ.”

Mặc Tây Quyết một tay kéo cô ôm vào lòng, giọng nói trầm lắng: “Tại sao con lại nói người đàn ông em yêu nhất là nó?”

Ngôn Tiểu Nặc dở khóc dở cười trả lời: “Từ lúc em từ nhà họ Mặc quay về, thằng bé liền khóc rất dữ dội, luôn miệng nói em không yêu thằng bé nữa nên em mới dỗ nó.”

Thật, đều là thân làm cha làm mẹ, Mặc Tây Quyết còn ghen tuông với con trai.

“Dỗ nó?” Mặc Tây Quyết bắt được hai chữ đó.

“Hừ, vậy thì anh cũng muốn được em dỗ, không, em phải nói người đàn ông em yêu nhất là anh.”

Mặt Ngôn Tiểu Nặc dần dần nóng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, một chữ cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện