“ Vô Kỵ, anh đừng đùa tôi.

Anh rốt cuộc là đang muốn thứ gì ? ”.
Bạc Nhược không phải nghe không ra lời anh nói, chỉ là trong lòng một chút cũng không dám tin.

Những lời này được phát ra từ một con người tàn nhẫn, quyết đoán sẽ thu hút được lòng tin của ai đây ?
Anh nói, muốn một đứa nhỏ ? Là cùng cô ư ?
“ Nhược Nhược, tôi muốn em sinh cho tôi một đứa con ”.
Vô Kỵ nhìn cô, đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên thứ cảm xúc kiên định, vững vàng mà tựa hồ không có thứ gì có thể đánh đổ nó.

Anh kiên nhẫn lặp lại lời nói một lần nữa, âm thanh tuy lớn hơn nhưng vẫn có chút khàn khàn vì mệt mỏi.
“ Anh điên rồi.

Vô Kỵ, anh điên thật rồi ! ”.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược giấu không nổi sự hoảng sợ.

Cô theo bản năng lùi về phía sau, dường như đang muốn tránh xa phạm vi của anh, muốn tránh xa sự nguy hiểm có thể đem cô xé thành trăm mảnh.


Cho đến khi cả cơ thể chạm vào tay nắm cửa, sự lạnh giá từ thanh sắt xuyên qua lớp áo bệnh nhân mỏng manh, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, Bạc Nhược mới nhận thức rõ ràng, Vô Kỵ không phải là đang muốn trêu đùa cô.
Cô sao có thể không hiểu đứa nhỏ trong miệng Vô Kỵ muốn chẳng khác nào một sợi dây thẳng vững chắc buộc chặt cô với anh.

Đứa nhỏ, nói đơn giản một chút chỉ đơn thuần là dụng cụ kìm chân Bạc Nhược.
Có lẽ đối với Vô Kỵ đứa nhỏ chỉ có từng ấy tác dụng.

Nhưng đối với Bạc Nhược mà nói đứa nhỏ tượng trưng cho hai chữ ‘hạnh phúc, hai chữ ‘gia đình’.

Cô đã từng có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, vậy nên không muốn con của chính mình sinh ra và lớn lên cũng cơ cực như vậy.
Thứ Vô Kỵ muốn chỉ là một lời hứa chắc chắn từ cô, cô đưa cho anh không phải là được rồi sao ?
“ Tôi có thể dùng mạng của chính mình để đảm bảo, Bạc Nhược tôi cả đời này sẽ không bước chân vào Hắc Môn, cả đời này không dính líu đến người đàn ông tên Giác Mạc Thiên ”.
Nợ của kiếp này, cô sẽ cố gắng hoàn trả, nhưng nếu không thể chỉ mong hắn cho cô cơ hội hoàn trả vào kiếp sau ...
Bạc Nhược hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay hơi siết chặt.

Cô ổn định lại trạng thái của chính mình, hồi lâu sâu ngẩng đầu nhìn Vô Kỵ, đôi mắt to tròn vì có một lớp nước mỏng mà lấp lánh, quyến rũ đến mê hồn.
“ Em lấy mạng mình để đảm bảo ? Nhược Nhược, em là người phụ nữ của tôi, dù ai cũng không cho phép em có quyền được chết.

Vậy nên lời đảm bảo này có phải đã thừa thãi quá nhiều rồi không ? ”.
Vô Kỵ mím chặt môi, nụ cười trên khoé miệng theo đó mà biến mất.

Sự kiên định nơi đáy mắt dường như đã bị một lớp khói đen u ám bao phủ, khiến nơi đáy mắt ấy chỉ còn lại một mảng đen sâu thẳm, người nào tuỳ tiện muốn bước vào thăm dò nhất định sẽ bị cuốn theo vào nơi sâu nhất, bị sự nguy hiểm trong đêm tối dày vò đến chết.
Bạc Nhược chính là sợ nhất loại ánh mắt này của Vô Kỵ.
“ Anh chỉ cần hiểu rõ tôi có thể đảm bảo hoàn toàn cắt đứt được quan hệ với Giác Mạc Thiên cũng như Hắc Môn ”.

Bạc Nhược cắn chặt răng, khó khăn mở lời.

Cô hơi cụp mắt xuống để tránh bản thân bị cuốn sâu vào đáy mắt kia.

Năm năm trước cô đã từng nếm trải mùi vị của nguy hiểm, năm năm sau tuyệt nhiên không dám vì tò mò mà sa chân.
“ Nếu em có thể đảm bảo chắc chắn như vậy, vậy thì sinh cho tôi một đứa con cũng chẳng có gì là khó khăn ”.
Vô Kỵ cười nhẹ, khói đen trong ánh mắt dường như đã biến mất.
“ Đừng tưởng tôi không biết anh chẳng qua chỉ vì muốn giữ chân tôi mà ép tôi phải sinh cho anh một đứa con ”.
Bạc Nhược nhịn không được đem tâm tư của anh thẳng thừng phơi bày.


Từng bước từng bước, người đàn ông này cơ hồ lúc nào cũng có thể dùng lời nói để bức bách cô, khiến cô giúp anh hoàn thành mục tiêu.

Ở khu rừng hôm đó cũng vậy.

Lợi dụng sự lo lắng của cô ...
“ Vậy em có sinh hay không ? Một mạng đổi lấy hai mạng.

Nhược Nhược, em là đang cảm thấy cơ hội tôi cho em không công bằng ? ”.
Giọng nói Vô Kỵ lạnh đi rất nhiều, có lẽ là không hài lành vì ngữ khí cứng rắn của Bạc Nhược.

Anh với người ấn nút màu đỏ bên tay trái giường bệnh, giường bệnh rất nhanh đã được nâng lên cao.

Mà mọi thứ xung quanh Bạc Nhược cũng hoàn toàn rơi vào tầm mắt của anh.
Cô hung hăng bước vào phòng bệnh mục đích cũng chỉ là thăm dò tin tức của Giác Mạc Thiên.

Vậy còn Vô Kỵ anh thì sao, vì cô mà trúng những năm viên đạn, có viên đạn nào không phải nằm ở vị trí suýt nữa có thể đoạt mạng người khác.
Anh dẫn dắt cô thoát khỏi sự rối rắm của bản thân, chỉ mong cô có thể đáp trả bằng một chút sự quan tâm, yêu thương với anh.

Nhưng đến cuối cùng một câu hỏi anh có ổn không cũng không có ...
“ Vô Kỵ, anh càng ngày càng quá biết tính toán rồi ”.
Bạc Nhược bật cười chế giễu.

Cô biết vào khoảng khắc này mình vẫn là đấu không lại anh.


Vô Kỵ đã nói rõ ràng như vậy, chỉ cần cô sinh cho anh một đứa con, mạng của Giác Mạc Thiên và F anh nhất định sẽ buông tha.
“ Nhược Nhược, em nên nhớ kỹ để giữ em lại bên mình không có chuyện gì tôi làm không được ”.
Vô Kỵ biết rằng cô đã đồng ý, ý cười lan toả trong ánh mắt giá buốt.

Anh vẫy tay về phía Bạc Nhược, cô cũng ngoan ngoãn đi về phía anh.

Anh đổ người ra đằng trước, hơi dùng sức kéo cô ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy cơ thể Bạc Nhược hơi run lên nhưng cô cũng không có phản kháng.
“ Anh phải đảm bảo họ sống bình an ”.
Bạc Nhược phối hợp, vòng tay ôm lấy anh.

Cô nằm trong lòng anh tựa như một chút mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Giọng nói Bạc Nhược tuy hơi bé nhưng vẫn đủ để Vô Kỵ nghe thấy.

Anh đáp.
“ Được ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện