“ Vì sao lại lừa dối tôi ? ”.
Bạc Nhược đã tỉnh dậy rồi, bởi vì cô bị dính thuốc kiềm chế sức lực nên trông cô rất yếu ớt.

Vô Kỵ ôm cô trong lòng, không có sức để phản kháng nên Bạc Nhược cũng đành để mặc anh tuỳ ý.
Cổ họng người đàn ông ấy khẽ phát ra âm thanh, dường như là đang không hài lòng với thái độ của cô.

Anh đưa tay, mười đầu ngón tay lại đan vào mái tóc mềm mại của Bạc Nhược, cảm giác mơn trớn này anh thật sự rất thích.
“ Anh có lừa dối em sao ? ”.
“ Vô Kỵ, mặt anh đúng là dày thật đấy ! ”.
Bạc Nhược nhoẻn miệng cười nhưng trong lòng lại đắng chát.

Khi anh lên xe đi theo Diễn Phong cô đã bị F đưa đi, vì ban đầu F dùng thuật dịch dung nói rằng là người của Vô Kỵ nên cô mới không quá để tâm, cho đến khi đường đi càng lúc càng vòng vèo, Bạc Nhược mới phát hiện.

Nhưng cô cũng không hề hối hận khi ngồi trên chiếc xe đó cùng F đến cảng biển.
Bởi vì đến nên cô mới biết cuộc phỏng vấn trên đài truyền hình kia tất cả là do anh an bài.

Cái gì mà thật lòng muốn công khai thân phận của cô, cho cô cơ hội đường đường chính chính ở bên cạnh anh, chẳng qua chỉ là coi Bạc Nhược cô là mồi nhử, dụ Giác Mạc Thiên chui khỏi hang mà thôi.
“ Nhược Nhược, em đang dùng thái độ gì nói chuyện với tôi ? Là tức giận ư ? Hửm ? ”.
Vô Kỵ đưa tay điều chỉnh ánh sáng ở trên cái đèn để bàn bên cạnh, ánh sáng sáng lên đôi chút đủ để anh nhìn rõ gương mặt của Bạc Nhược.

Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, đôi mắt to tròn mệt mỏi nhưng lại ẩn chứa nhiều tâm tư.

Mà Vô Kỵ hiện tại dù có cố gắng ra sao cũng không thể nhìn thấu cô.
Anh chán ghét cái cảm giác Bạc Nhược ở trước mặt anh mà thực chất lại xa như ở trên trời.


“ Giận ? Tôi có tư cách giận anh sao ? ”.
Khoé miệng Bạc Nhược vẫn duy trì nụ cười chỉ là càng lúc càng thấy rõ sự giễu cợt.

Cô từng cho rằng anh đã hoàn toàn thuộc về cô, cũng đã từng cho rằng trên thế giới này ngoại trừ cô ra không một ai có thể nắm giữ được trái tim anh, cơ thể anh.

Nhưng ngày hôm nay cô đã được diện kiến tất cả.

Những điều trên cơ bản chỉ nằm trong giấc mộng mà thôi.
Cô và anh đã định sẵn là hai loại người khác biệt.

Tâm tư của Vô Kỵ chính là một hố sâu không đáy mà Bạc Nhược vĩnh viễn không dám bước vào.

Lần một tổn thương, lần hai dốc sức chung quy vẫn là cùng một kết quả.
“ Nhược Nhược, thu lại thái độ này của em ngay ”.
Vô Kỵ nâng cằm cô lên, chất giọng lạnh lẽo.

“ Là anh đã từng hứa không động đến Giác Mạc Thiên.

Là anh đã nuốt lời.

Vô Kỵ, anh tức giận cái gì chứ ? Anh phẫn nộ cái gì ? ”.
Nực cười thay người đàn ông này lại lên cơn thịnh nộ với cô.

Trái tim ấm áp của Bạc Nhược dần dần bị cái lạnh từ cơ thể anh thấm nhuần, mỗi giây mỗi khắc đều trở nên lạnh lẽo, giống như khối băng ở bắc cực, lạnh đến thấu xương.
Kẻ bị coi là công cụ là cô, kẻ bị lợi dụng cũng là cô.

Anh chính là đã từng hứa sẽ buông tha cho Giác Mạc Thiên và F nhưng đến cuối cùng vẫn coi cô như một kẻ ngốc để đoạt lợi, mà Bạc Nhược này đối với kế hoạch của anh lại vui vẻ đến mức cười không thể khép miệng.
Bản tính của con người trước nay vẫn luôn là thứ khó sửa đổi nhất.

Bạc Nhược đã coi thường câu nói này.

Vậy nên quan hệ giữa anh và cô cũng nên quay đầu nhìn lại thật kỹ ...
“ Nhược Nhược, em đừng được nước lấn tới ”.
Vô Kỵ buông cô ra, hai tay siết chặt lấy ga giường.

Anh sợ cô có chuyện nên chuyến đi từ cảng biển trở về biệt thự đều là do anh dùng tốc độ nhanh nhất để về đây.

Anh lo lắng túc trực ở bên cô, nhưng đến khi Bạc Nhược tỉnh dậy lại dùng thái độ hờ hững xa cách đối đãi anh.
Anh không giống như Giác Mạc Thiên, anh không lợi dụng cô !
“ Đủ rồi.

Tôi hỏi anh một câu, Giác Mạc Thiên hiện tại có phải nằm trong tay anh ? ”.
“ Phải ”.
“ Có phải chỉ cần tôi mang thai tính mạng của anh ấy sẽ được bảo toàn ? ”.
Ánh nhìn lạnh lẽo của Vô Kỵ rơi trên người Bạc Nhược, cơ thể cô khẽ run lên một cái.


Trái tim đã bắt đầu đau đến mức không thở nổi, cô cảm thấy không gian bốn phía đều ngột ngạt.

Bạc Nhược bất giác đưa tay đặt lên lồng ngực, khống chế cảm xúc.
“ Em đang muốn chấm dứt quan hệ hiện tại của chúng ta rồi quay về thời điểm bắt đầu ? ”.
Thời điểm mà cô hận anh nhất, thời điểm anh phải dùng thủ đoạn để ép buộc cô bên mình.
“ Ý tứ trong lời nói.

Vô tổng còn không hiểu ? ”.
Lần thứ nhất tình nguyện bước chân vào thế giới của anh là cô ngu ngốc, lần thứ hai là biểu hiện cho sự cố chấp của cô.

Nhưng hai lần đau thương thật sự đã đủ.

Đã biết rõ hai người thuộc về hai thế giới khác nhau vậy thì không nên cố chấp nữa ...
Một người thông minh phải nhận ra vị trí của bản thân.

Bạc Nhược cô cũng không nên chấp mê bất ngộ, nên sớm nhìn ra vị trí của bản thân trong mắt anh.

Cô chỉ là công cụ làm ấm giường, chỉ là một cái máy đẻ thuê không hơn không kém.
Cổ tay bị Vô Kỵ nắm chặt lấy, Bạc Nhược đau đến mức hét lớn, cảm tưởng như xương cổ tay sắp nứt ra đến nơi.
“ Nhược Nhược, anh cho em cơ hội cuối cùng, mối quan hệ hiện tại của chúng ta giữ hay không giữ ? ”.
Đáy mắt anh là một mảng đen tối thâm trầm, Bạc Nhược không dám nhìn lâu bởi vì sợ bản thân sẽ lại đi lạc trong đó.

Cô vội vã cụp mắt, thấp giọng đáp.
“ Không giữ ”.
“ Nhược Nhược, em thật giỏi, thật giỏi ! ”.
Quan hệ của họ khó khăn lắm mới có thể cải thiện nhưng cuối cùng vẫn là vì một người đàn ông tên Giác Mạc Thiên kia mà chệch bước.

Anh thừa nhận anh đưa cô đến đài truyền hình phỏng vấn là có mục đích riêng, là muốn dụ Giác Mạc Thiên ra khỏi hang.

Nhưng anh làm thế không phải là muốn tốt cho cô ư ?
Vì sao quan hệ giữa họ vẫn không có cách nào có thể vãn hồi ?
Bạc Nhược mím môi, không đáp lại anh.


Vô Kỵ bất chợt đổ người ra phía trước khiến Bạc Nhược không chút đề phòng mà cơ thể ngả ra phía sau.
“ Nếu đã trở về quan hệ cũ vậy thì lời hứa cũng nên thực hiện rồi.

Dùng đứa nhỏ đổi lấy mạng sống của Giác Mạc Thiên, thế nào ? ”.
Bạc Nhược âm thầm nuốt nước bọt.

Câu nói của anh khiến cô căng thẳng, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Cô lại một lần nữa nhìn anh nhoẻn miệng cười, nhưng sự giễu cợt lần này đã biến mất, chỉ còn lại sót lại sự tang thương mờ nhạt.

Quan hệ của họ đến tận cùng vẫn không thể tốt đẹp hơn.
Bạc Nhược đưa chậm rãi gỡ từng nút áo sơ mi của Vô Kỵ, lồng ngực rắn chắn nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt.
“ Tôi chỉ cần anh giữ lời hứa ! ”.
Vô Kỵ không nói gì vẫn nhìn cô chăm chú.

Bạc Nhược nói xong cũng tự giác đặt môi mình lên môi anh.

Lần này nụ hôn của cô không còn dáng vẻ bất ngỡ nữa, giống như bao lần khác cô và Vô Kỵ hôn môi đều có sự mạnh mẽ và ngang tàn.

Sự chủ động của người phụ nữ trong lòng đã chính thức châm lửa cho dục vọng nguyên thuỷ của đàn ông.

Vô Kỵ trước nay đều không quen người khác dành thế chủ động vậy nên nụ hôn dây dưa hơn nửa, anh lập tức xoay người đem Bạc Nhược đặt dưới thân, từ bị động hoán chủ động.
Âm thanh ngân nga kiều diễm của phụ nữ hoà trộn cùng tiếng thở dốc đầy nam tính của đàn ông chẳng mấy chốc đã vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện