Hiện tại, hai mươi tư giờ đồng hồ đã trôi đi.

Bác sĩ đã vào bên trong phòng bệnh tiến hành kiểm tra cho Bạc Nhược.

Phiến Nhĩ Trác được anh gọi đến, anh ta đem theo bác sĩ giỏi nhất, cùng bác sĩ của bệnh viện tiến về bên trong.
“ Chuyện này đừng nói cho Tôn Nặc biết ”.
Miệng trở nên khô khốc, Vô Kỵ theo bản năng lục túi áo, đến khi lấy được bao thuốc ra lại chần chừ không hút.

Anh nghịch bao thuốc trong tay, tầm nhìn rơi vào người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.

Có đủ các loại dây xuyên qua da thịt, đâm trực tiếp vào người Bạc Nhược.

Cảnh tượng ấy như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim anh.
Phiến Nhĩ Trác trầm mặc gật đầu.

Anh ta biết việc Bạc Nhược bị người ta bắt đi, nhưng lại không biết chuyện sẽ xảy ra nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến mức hai người họ phải mất đi đứa con đầu lòng.

Nhưng thứ Phiến Nhĩ Trác không ngờ tới chính là sự nhẫn tâm của Vô Kỵ.
Anh ta có thể nhìn ra Vô Kỵ đối với Bạc Nhược có một sự quan tâm đặc biệt, thậm chí là chiếm hữu.

Một người đàn ông đối với một người phụ nữ có tính chiếm hữu nghĩa là gì ? Chính là thích, là yêu cô ấy !
Có thể tận mắt chứng kiến người mình yêu bị đâm từng nhát dao có lẽ chỉ có mình Vô Kỵ anh làm được.

Phiến Nhĩ Trác nhìn bộ dạng hiện tại của Vô Kỵ, ngoại trừ bất lực lắc đầu thì không thể làm gì khác.
“ Vô Kỵ, tôi biết anh yêu cô ấy ”.
Vô Kỵ ngồi ở ghế chờ trước phòng bệnh, hai tay đặt trên đùi khẽ run lên.

Anh đan chúng vào nhau, chống lên đùi, dường như đang cố gắng che giấu việc bản thân bị người ta nhìn thấu.
“ Nhưng tình yêu của anh vĩnh viễn làm cho cô ấy rời xa anh.


Nếu muốn giữ cô ấy lại, anh cần thay đổi ”.
Người kia còn chưa đáp lại, Phiến Nhĩ Trác đã tiếp lời.

Bởi vì câu nói kia của anh ta chính là một lời khẳng định, nên vốn dĩ không cần Vô Kỵ trả lời.

Phiến Nhĩ Trác cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“ Đủ rồi.

Chuyện tình cảm của tôi không cần người khác phải quan tâm ”.
Vô Kỵ xua tay, đại ý không muốn tiếp tục chuyện này nữa.

Vì sao trong mắt kẻ khác, anh luôn là người tổn thương Bạc Nhược ? Phiến Nhĩ Trác cũng cho là vậy, em gái ruột của anh \- Tôn Nặc cũng chẳng hề ngoại lệ.
Anh đối với cô rất tốt, một lòng một dạ chỉ muốn bảo vệ cô.

Bạc Nhược có thể không hiểu điều này, nhưng vì sao người khác cũng không chịu thấu hiểu anh ?
Đứa nhỏ mất là anh thật sự muốn ư ? Có người cha nào lại muốn mất đi con, nhất là đứa đầu lòng của chính mình !
Phiến Nhĩ Trác vốn dĩ muốn nói để Vô Kỵ hiểu rõ, để anh không tiếp tục lạc bước.

Nhưng đúng lúc này, bác sĩ từ phòng bệnh của Bạc Nhược đã lần lượt bước ra ngoài.

Người lên tiếng nói chuyện chính là bác sĩ mà Phiến Nhĩ Trác mời từ bên ngoài về.
“ Bạc tiểu thư đã vượt qua cơn nguy hiểm.

Thật may mắn ! Hiện tại cô ấy đã tỉnh lại.

Vô tổng, anh có thể vào thăm cô ấy ”.
“ Tôi biết rồi ! ”.
Vô Kỵ lập tức đứng dậy.

Hai bàn tay vì kích động mà run rẩy không ngừng.


Như lời vị bác sĩ kia vừa nói, thật may mắn là cô không sao.

Nếu như lần này Bạc Nhược thật sự có chuyện, cả cuộc đời này anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
“ Vô tổng, anh tuyệt đối không được để cô ấy quá kích động, như vậy đối với tình hình khôi phục sức khoẻ của bệnh nhân không tốt.

Cô ấy vừa mất đi đứa con đầu lòng, nếu chăm sóc không tốt có thể dẫn đến việc tâm lý chuyển biến xấu, nói một cách khác cô ấy có thể mắc bệnh tâm thần, rồi dần dần bị chính mình dày vò, chịu không được nữa chỉ có nước tự vẫn ”.
“ Tôi ...!Hiểu rồi ”.
Lời của bác sĩ rất rõ ràng và chi tiết, Vô Kỵ dĩ nhiên không thể không hiểu.

Anh khó khăn đáp lại.

Lúc này, tảng đá vô hình vừa mới rơi xuống lại tiếp tục đè nặng lên trái tim anh.

Hiện tại Bạc Nhược đã tỉnh lại, nhưng không có nghĩa cô đã hoàn toàn bình an.
Toàn bộ bác sĩ và Phiến Nhĩ Trác đã rời đi, Vô Kỵ vẫn đứng bên ngoài một hồi lâu, dường như là đang lấy dũng khí để đối diện với một Bạc Nhược yếu ớt ở bên trong kia.
\[ ...!\]
“ Anh đến rồi đấy à ? ”.
Bạc Nhược đã rời khỏi giường bệnh, đứng ngay trước cửa đợi anh.

Vừa nghe thấy tiếng động của cửa ra vào, cô liền lên tiếng, thanh âm rất nhẹ nhàng, lại trong vắt như nước.

Vô Kỵ bị thanh âm ấy đánh thẳng vào trong tim, anh đáp.
“ Anh đến rồi ”.
Anh đưa tay đóng cửa lại.

Bạc Nhược đứng sau lưng anh bất chợt tiến lên một bước, vươn tay ôm chặt lấy anh.

Sống lưng Vô Kỵ căng cứng, một loạt hành động của cô đều khiến anh cảm thấy bất ngờ.

Anh đã lường trước được cơn thịnh nộ của cô, nhưng lại không thể lường trước Bạc Nhược sẽ lại ôn hoà như thế này.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô dựa vào tấm lưng vững chắc của anh.

Cảnh tượng yên bình đến thế nhưng trong lòng Vô Kỵ lại cảm thấy bất an đến kỳ quái.
“ Nhược Nhược ”.
Anh thấp giọng gọi tên cô, là đang dò xét tâm trạng của Bạc Nhược.
“ Để em ôm anh như thế này, một chút thôi ”.
Hai người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.

Một hồi sau, cô buông anh ra xoay người trở lại giường bệnh.

Vô Kỵ chỉ lẳng lặng đứng nhìn bóng hình nhỏ bé của cô, chỉ mới hai ngày không gặp, cô thay đổi nhiều đến mức anh không dám nhìn thẳng, bởi vì mỗi lần như thế trái tim lại đau đến mức không thở được.

Cô gầy rất nhiều, gương mặt xinh đẹp ấm áp kia giờ đây xanh xao đến phát sợ.
“ A Kỵ, giữa em và lợi ích, anh chọn thứ gì ? ”.
Bạc Nhược đưa tay với lấy ly nước đã chuẩn bị sẵn được đặt bên tủ gỗ bên cạnh giường bệnh, uống một ngụm lớn, điềm tĩnh nói.
“ Xin lỗi ”.
“ Đừng xin lỗi, em chỉ là đang đơn thuần hỏi anh.

Đổi lại một câu hỏi khác, giữa con và lợi ích, anh chọn thứ gì ? ”.
“ Nhược Nhược, anh không cố ý.

Hơn nữa anh không hề biết em đang mang thai ”.
Bạc Nhược nhếch mép cười, nước mắt thoát khỏi sự khống chế mà rơi xuống gò má gầy gò kia.

Người khao khát muốn có con nhất là anh.

Người giết chết đứa bé cũng là anh.
Cố ý ư ? Hai chữ này chẳng khác gì đang dẫm đạp lên trái tim của Bạc Nhược.

Chỉ với hai chữ đơn giản này, mọi tội lỗi của anh coi như đổ sống đổ bể, thế ư ? Khi ấy, anh thà rằng để cô chịu ba nhát dao, thà rằng mất đi đứa con đầu lòng cũng không muốn buông bỏ lợi ích của Cơ Môn.
“ Anh cho rằng ba nhát dao ấy, em hoàn toàn có thể chịu được ...!”.
“ Vậy nên anh mới chọn giữ lại Cơ Môn ? Dùng thời gian em chịu ba nhát dao ấy kêu Diễn Phong tìm địa điểm rồi tập kích ”.
Suy cho cùng vẫn là cô tự đánh giá cao vị trí của mình trong lòng anh.


Lần này, Bạc Nhược cô vẫn là thua triệt để, thật chí còn thua thảm hại hơn cả hai lần trước.

Bất chấp ở bên cạnh anh hoá ra vẫn chỉ để đổi lại nỗi đau mà cô hoàn toàn không thể gánh vác.
“ Vô Kỵ ơi Vô Kỵ, em ở trong lòng anh rốt cuộc là đứng ở vị trí nào ? Là dưới lợi ích hay trên lợi ích ? ”.
“ Anh không phải cố ý ...!Nhược Nhược, em đừng kích động ”.
“ Phải, anh không phải cố ý bởi vì đấy là bản năng rồi.

Trong tiềm thức của anh, vị trí của em vĩnh viễn ở dưới hai chữ lợi ích ”.
“ A Kỵ, anh có biết anh ở trong lòng em luôn đứng đầu tiên hay không ? ”.
Cô đặt tay mình lên trái tim, ngước đôi mắt đẫm lệ mà nhìn Vô Kỵ.

Ban nãy, cô ôm lấy anh, tham lam hưởng thụ cảm giác ấm áp này, bởi vì cô biết, tấm lưng vững chãi kia vĩnh viễn không thuộc mình.
“ Đứa bé mất.

Anh có thể buông tay để em đi không ? ”.
“ Bạc Nhược, em nên nhớ kỹ, cả đời này em chính là người phụ nữ của anh, vậy nên em chỉ được phép ở bên cạnh anh ”.
Vô Kỵ nhíu mày, anh muốn tiếp đến chỗ cô, nhưng bất chợt, bàn tay đặt nơi vị trí trái tim của Bạc Nhược từ đâu xuất hiện một con dao găm nhỏ.
Cô lắc đầu, nói.
“ Không, không phải.

Em không phải người phụ nữ của anh.

Kỳ thực chúng ta nên sớm ân đoạn nghĩa tình rồi, là do em cố chấp ngu ngốc không nhận thức được điều này nên mới sai lại càng thêm sai ”.
“ A Kỵ, tình yêu của em dành cho anh đều đặt trong trái tim này.

Hôm nay em đâm nó một nhát, coi như tự mình cắt đứt đoạn nghiệt duyên này ”.
Bạc Nhược không hề chần chừ, ghim con dao vào lồng ngực của chính mình.

Máu chảy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đem chiếc áo bệnh nhân đang mặc trên người cô nhuộm đỏ.

Vô Kỵ sửng sốt, lập tức lao đến chỗ cô.
“ Bạc Nhược ...!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện