“ Em tỉnh dậy rồi ? ”.
Vô Kỵ đưa tay, từ từ kéo rèm cửa sang một bên, hiện tại đã là xế chiều, ánh sáng cũng không quá mức gay gắt.
Bạc Nhược không hề đáp lại lời anh.
Cô vén chăn, bước nhanh xuống giường.
Vết thương ban nãy cô dùng dao rạch trên mặt đã được Vô Kỵ xử lý cẩn thận.
Tuy không còn đau, nhưng thứ lưu lại chính là sự ám ảnh đi theo suốt cuộc đời.
Ám ảnh, cô và người phụ nữ ấy không có điểm khác biệt.
“ Em muốn đi đâu ? ”.
Vô Kỵ không vội ngăn Bạc Nhược lại.
Anh đưa lưng về hướng cửa sổ sát sàn, gương mặt hướng về phía cô làm che đi ánh sáng rọi đến người Bạc Nhược.
Giờ đây trông cô thật nhỏ bé, bởi vì đứng trong cái bóng của anh.
Có những lúc, Bạc Nhược cũng ước mình có thể nhỏ bé như thế này, ước có thể suốt đời đứng dưới bóng lưng anh, được anh làm hậu thuẫn vững chắc.
Đường mật mà Vô Kỵ từng cho cô hoá ra là vì cô giống Duẫn Giản Giao.
Tất cả những thứ trước nay cô đều cho là thuộc về mình ...!tất cả chỉ là ảo mộng.
“ Về nhà ”.
“ Nơi này chính là nhà của em.
Chỉ cần có tôi ở bên cạnh, ở đâu cũng sẽ là nhà ”.
Vô Kỵ tiến lên một bước, bóng hình to lớn trên nền đất của anh lại càng nuốt chửng sự nhỏ bé của Bạc Nhược.
Cô đứng ngược sáng, nhưng anh vẫn nhìn thấy rất rõ Bạc Nhược đang cười.
Không phải nụ cười trong trẻo như quá khứ, mà là nụ cười chế nhạo đến lạ lẫm.
“ Đủ chưa ? Gương mặt tôi đã biến thành thế này rồi anh vẫn không thể buông tha cho tôi ? Vô Kỵ, chúng ta một lần nói cho rõ, tôi và cô ấy rốt cuộc còn giống ở điểm nào ? Tôi toàn bộ sửa hết ”.
Cô đã sớm không còn sức lực đối diện với anh.
Người ta nói phụ nữ thường yếu đuối trước mặt nam nhân mình yêu, Bạc Nhược cũng không ngoại lệ.
Những người khác có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng Bạc Nhược thì khác.
Bởi vì người cô yêu là một người đàn ông tàn nhẫn, bởi vì tình yêu của cô còn đan xen hận thù.
“ Tôi nói rồi, em là em, cô ấy là cô ấy ”.
Vô Kỵ nhíu mày, gằn từng tiến.
Bàn tay để dọc theo cơ thể đã vô thức siết lại.
“ Anh có dám hứa với tôi, ngay từ đầu mục đích anh tiếp cận tôi không phải vì tôi giống cô ấy không ? ”.
Nghĩ lại, lần đầu gặp gỡ đã không đơn giản như vậy.
Bạc Nhược vì chấp hành nhiệm vụ nên mới gặp được Vô Kỵ, mà anh chính là nhiệm vụ cô phải chấp hành.
Khi ấy, cô vẫn là người của tổ chức Hắc Môn do Giác Mạc Thiên quản lí.
Bạc Nhược bị người ta chơi sỏ, uống phải thuốc kích dục.
Vốn là giết Vô Kỵ nhưng cuối cùng cô lại xảy ra tình một đêm với anh, từ đó quan hệ giữa hai người cứ thế mà phát triển.
Bạc Nhược nghĩ rằng hai người họ là duyên trời định.
Nhưng thực tế dựa vào thế lực của anh làm sao lại không biết cô chính là sát thủ được phái tới để ám sát anh.
Nếu không phải gương mặt cô và Duẫn Giản Giao tương đương nhau, Bạc Nhược làm sao có thể thuận lợi ở bên cạnh anh như vậy.
Khởi đầu của mối quan hệ này cũng chính là khởi đầu của một chuỗi kế hoạch.
“ Em không tin lời tôi nói ? Bạc Nhược, ngoại trừ lời tôi nói ra em có thể tin bất kì lời của người khác, phải không ? ”.
“ Phải.
Vô Kỵ, anh lừa gạt tôi suốt bao năm qua giờ lấy gì để tôi tin anh ? ”.
“ Em cho rằng là tôi cố ý tiếp cận em ? Bạc Nhược, em về hỏi lại Giác Mạc Thiên xem là hắn ta đưa em lên giường của tôi hay là tôi cố ý, dàn dựng kế hoạch ”.
Bạc môi mỏng của Vô Kỵ hơi rướn lên.
Anh nhìn thẳng vào Bạc Nhược, giọng nói có phần châm biếm.
Tám năm trước, người đưa Bạc Nhược đến bên cạnh anh chính là Giác Mạc Thiên.
Hắn ta là anh trai của Duẫn Giản Giao, muốn lợi dụng Bạc Nhược để trả thù anh là chuyện bình thường.
Còn anh vì mục đích cá nhân mà thuận nước đẩy thuyền.
Ban đầu, anh đích thực đã coi cô như một Duẫn Giản Giao thứ hai, nhưng hiện tại ở trong lòng anh, Bạc Nhược là Bạc Nhược, vốn không có thứ gì có thể thay thế.
“ Anh nói gì ? Là Giác Mạc Thiên sắp xếp ? ”.
Nước đi này chính Bạc Nhược cũng không thể ngờ tới, bởi người giao cho cô nhiệm vụ giết Vô Kỵ chính là hắn.
Hoá ra, bao nhiêu lâu nay Bạc Nhược cô sống như một quân cờ trong tay người khác.
“ Thế nào, em không tin tôi ? ”.
“ Các người đúng là như nhau hết.
Người nào người nấy mở miệng đều là muốn tốt cho tôi.
Nhưng đến cuối cùng thì sao ? Đối với Giác Mạc Thiên, tôi là công cụ lợi dụng để trả thù.
Đối với anh, tôi chỉ là một thế thân, không hơn không kém ”.
Bạc Nhược ngẩng mặt nhìn trần nhà, cố gắng ép nước mắt rơi ngược vào bên trong.
Từng việc từng việc họ cho rằng đều tốt cho cô, nhưng thực chất lại như con dao cứa vào trái tim cô, khắc sâu từng vết tại nơi đó.
“ Hắn đối với em thế nào tôi không biết.
Nhưnh Bạc Nhược, tôi đối với em là thật lòng ”.
Vô Kỵ lúc này mới đi đến trước mặt cô.
Hai tay anh nắm chặt lấy hai bàn tay đang run rẩy của Bạc Nhược.
Thanh âm trầm thấp, chính là loại thanh âm khiến người ta nguyện cả đời chìm đắm trong nó.
“ Tôi thật sự mệt mỏi rồi.
Anh buông ra đi.
Vô Kỵ, có thể đừng ép tôi thêm hận anh không ? ”.
“ Bạc Nhược ”.
“ Cút ! ”.
Bạc Nhược dùng lực, hất cánh tay anh ta rồi xoay lưng đi, bước đi của cô rất rộng, rất lớn.
Cơ hồ mỗi một giây một khắc chỉ muốn rời xa anh thật nhanh.
Vô Kỵ đứng thất thần, cánh tay vẫn giơ trên không trung chưa buông xuống.
Vô Kỵ đưa tay, từ từ kéo rèm cửa sang một bên, hiện tại đã là xế chiều, ánh sáng cũng không quá mức gay gắt.
Bạc Nhược không hề đáp lại lời anh.
Cô vén chăn, bước nhanh xuống giường.
Vết thương ban nãy cô dùng dao rạch trên mặt đã được Vô Kỵ xử lý cẩn thận.
Tuy không còn đau, nhưng thứ lưu lại chính là sự ám ảnh đi theo suốt cuộc đời.
Ám ảnh, cô và người phụ nữ ấy không có điểm khác biệt.
“ Em muốn đi đâu ? ”.
Vô Kỵ không vội ngăn Bạc Nhược lại.
Anh đưa lưng về hướng cửa sổ sát sàn, gương mặt hướng về phía cô làm che đi ánh sáng rọi đến người Bạc Nhược.
Giờ đây trông cô thật nhỏ bé, bởi vì đứng trong cái bóng của anh.
Có những lúc, Bạc Nhược cũng ước mình có thể nhỏ bé như thế này, ước có thể suốt đời đứng dưới bóng lưng anh, được anh làm hậu thuẫn vững chắc.
Đường mật mà Vô Kỵ từng cho cô hoá ra là vì cô giống Duẫn Giản Giao.
Tất cả những thứ trước nay cô đều cho là thuộc về mình ...!tất cả chỉ là ảo mộng.
“ Về nhà ”.
“ Nơi này chính là nhà của em.
Chỉ cần có tôi ở bên cạnh, ở đâu cũng sẽ là nhà ”.
Vô Kỵ tiến lên một bước, bóng hình to lớn trên nền đất của anh lại càng nuốt chửng sự nhỏ bé của Bạc Nhược.
Cô đứng ngược sáng, nhưng anh vẫn nhìn thấy rất rõ Bạc Nhược đang cười.
Không phải nụ cười trong trẻo như quá khứ, mà là nụ cười chế nhạo đến lạ lẫm.
“ Đủ chưa ? Gương mặt tôi đã biến thành thế này rồi anh vẫn không thể buông tha cho tôi ? Vô Kỵ, chúng ta một lần nói cho rõ, tôi và cô ấy rốt cuộc còn giống ở điểm nào ? Tôi toàn bộ sửa hết ”.
Cô đã sớm không còn sức lực đối diện với anh.
Người ta nói phụ nữ thường yếu đuối trước mặt nam nhân mình yêu, Bạc Nhược cũng không ngoại lệ.
Những người khác có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng Bạc Nhược thì khác.
Bởi vì người cô yêu là một người đàn ông tàn nhẫn, bởi vì tình yêu của cô còn đan xen hận thù.
“ Tôi nói rồi, em là em, cô ấy là cô ấy ”.
Vô Kỵ nhíu mày, gằn từng tiến.
Bàn tay để dọc theo cơ thể đã vô thức siết lại.
“ Anh có dám hứa với tôi, ngay từ đầu mục đích anh tiếp cận tôi không phải vì tôi giống cô ấy không ? ”.
Nghĩ lại, lần đầu gặp gỡ đã không đơn giản như vậy.
Bạc Nhược vì chấp hành nhiệm vụ nên mới gặp được Vô Kỵ, mà anh chính là nhiệm vụ cô phải chấp hành.
Khi ấy, cô vẫn là người của tổ chức Hắc Môn do Giác Mạc Thiên quản lí.
Bạc Nhược bị người ta chơi sỏ, uống phải thuốc kích dục.
Vốn là giết Vô Kỵ nhưng cuối cùng cô lại xảy ra tình một đêm với anh, từ đó quan hệ giữa hai người cứ thế mà phát triển.
Bạc Nhược nghĩ rằng hai người họ là duyên trời định.
Nhưng thực tế dựa vào thế lực của anh làm sao lại không biết cô chính là sát thủ được phái tới để ám sát anh.
Nếu không phải gương mặt cô và Duẫn Giản Giao tương đương nhau, Bạc Nhược làm sao có thể thuận lợi ở bên cạnh anh như vậy.
Khởi đầu của mối quan hệ này cũng chính là khởi đầu của một chuỗi kế hoạch.
“ Em không tin lời tôi nói ? Bạc Nhược, ngoại trừ lời tôi nói ra em có thể tin bất kì lời của người khác, phải không ? ”.
“ Phải.
Vô Kỵ, anh lừa gạt tôi suốt bao năm qua giờ lấy gì để tôi tin anh ? ”.
“ Em cho rằng là tôi cố ý tiếp cận em ? Bạc Nhược, em về hỏi lại Giác Mạc Thiên xem là hắn ta đưa em lên giường của tôi hay là tôi cố ý, dàn dựng kế hoạch ”.
Bạc môi mỏng của Vô Kỵ hơi rướn lên.
Anh nhìn thẳng vào Bạc Nhược, giọng nói có phần châm biếm.
Tám năm trước, người đưa Bạc Nhược đến bên cạnh anh chính là Giác Mạc Thiên.
Hắn ta là anh trai của Duẫn Giản Giao, muốn lợi dụng Bạc Nhược để trả thù anh là chuyện bình thường.
Còn anh vì mục đích cá nhân mà thuận nước đẩy thuyền.
Ban đầu, anh đích thực đã coi cô như một Duẫn Giản Giao thứ hai, nhưng hiện tại ở trong lòng anh, Bạc Nhược là Bạc Nhược, vốn không có thứ gì có thể thay thế.
“ Anh nói gì ? Là Giác Mạc Thiên sắp xếp ? ”.
Nước đi này chính Bạc Nhược cũng không thể ngờ tới, bởi người giao cho cô nhiệm vụ giết Vô Kỵ chính là hắn.
Hoá ra, bao nhiêu lâu nay Bạc Nhược cô sống như một quân cờ trong tay người khác.
“ Thế nào, em không tin tôi ? ”.
“ Các người đúng là như nhau hết.
Người nào người nấy mở miệng đều là muốn tốt cho tôi.
Nhưng đến cuối cùng thì sao ? Đối với Giác Mạc Thiên, tôi là công cụ lợi dụng để trả thù.
Đối với anh, tôi chỉ là một thế thân, không hơn không kém ”.
Bạc Nhược ngẩng mặt nhìn trần nhà, cố gắng ép nước mắt rơi ngược vào bên trong.
Từng việc từng việc họ cho rằng đều tốt cho cô, nhưng thực chất lại như con dao cứa vào trái tim cô, khắc sâu từng vết tại nơi đó.
“ Hắn đối với em thế nào tôi không biết.
Nhưnh Bạc Nhược, tôi đối với em là thật lòng ”.
Vô Kỵ lúc này mới đi đến trước mặt cô.
Hai tay anh nắm chặt lấy hai bàn tay đang run rẩy của Bạc Nhược.
Thanh âm trầm thấp, chính là loại thanh âm khiến người ta nguyện cả đời chìm đắm trong nó.
“ Tôi thật sự mệt mỏi rồi.
Anh buông ra đi.
Vô Kỵ, có thể đừng ép tôi thêm hận anh không ? ”.
“ Bạc Nhược ”.
“ Cút ! ”.
Bạc Nhược dùng lực, hất cánh tay anh ta rồi xoay lưng đi, bước đi của cô rất rộng, rất lớn.
Cơ hồ mỗi một giây một khắc chỉ muốn rời xa anh thật nhanh.
Vô Kỵ đứng thất thần, cánh tay vẫn giơ trên không trung chưa buông xuống.
Danh sách chương