“ Vô Kỵ, anh điên rồi ”.
Sắc mặt Bạc Nhược tái xanh, cõi lòng không ngừng run rẩy.

Vào thời khắc này, khi đối diện với Vô Kỵ cô không ngừng động viên bản thân, động viên chính mình rằng những lời kia chỉ là vì anh tức giận mà có.

Bởi sắc mặt của Vô Kỵ rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
“ Đối với em, tôi lúc nào cũng giống như một thằng điên, phải không ? ”.
Vô Kỵ mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh buốt.

Diễn Phong nói, ngày ấy cô đích thực chăm sóc anh ba ngày.

Nhưng đáng tiếc kết quả xét nghiệm lại là kết quả đã được làm giả, Vô Hi Hoạ không phải là con của anh mà là con của Vô Kỷ \- Helen.
Cô chỉ vì muốn cứu đứa con hoang ấy mà lừa dối anh, thậm chí còn muốn anh phải tiến hành phẫu thuật ghép tuỷ.

Ở trong lòng cô, vị trí trái tim cô hiện tại chỉ có hai người họ, còn anh không hề tồn tại.
Vậy nên kẻ điên phải là ai mới đúng ? Là cô hay là anh ?
“ Muốn giết con của chính mình, anh nói xem anh có giống kẻ điên hay không ? ”.
“ Đến mức này em vẫn cho rằng em lừa được tôi ? Bạc Nhược, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, Vô Hi Hoạ thật sự là con của tôi với em ? ”.

Hai tay để dọc theo chỉ quần đã khẽ siết lại.

Bởi vì Vô Kỵ anh yêu cô nên mới nguyện ý cho cô một cơ hội cuối cùng để quay đầu.

Anh có thể bỏ qua cô vì một phút sai lầm mà lừa dối anh, gạt anh nhưng tuyệt nhiên không thể bỏ qua cô cố chấp lừa dối anh.
“ Phải.

Nó chính là con ruột của anh.

Vô Kỵ, anh có thể đừng lúc nào cũng nghi ngờ như vậy có được không ? ”.
Bạc Nhược cô hoàn toàn thật lòng muốn nói cho anh biết tin tức này.

Kỳ thực, dù Tiểu Hoạ không phát bệnh cô cũng sẽ tìm cơ hội để nói với anh, vì anh là ba ruột của con bé.

Hơn nữa chuyện này không thể giấu được một đời.
“ Ý em nói tôi không tin tưởng em ? ”.
“ Anh có từng tin tưởng tôi sao ? Vô Kỵ, con người anh thật sự khiến người ta chán ghét, vừa đa nghi lại vừa ích kỷ.

Nếu anh không tin lời tôi nói, cũng không có lòng muốn cứu con bé vậy thì anh cút đi, biến khỏi phòng bệnh của tôi ”.
Bạc Nhược không hề nể nang, hạ lệnh đuổi khách.
“ Con người tôi khiến em chán ghét ? Vậy con người Helen khiến em yêu thích ? ”.
Vô Kỵ tiến đến chỗ cô, người anh hơi cúi xuống rồi đưa tay nắm lấy cằm Bạc Nhược.
“ Phải ”.
“ Vậy em có biết Helen và tôi có quan hệ gì không ? ”.
Chỉ trong lát Bạc Nhược lại cảm nhận được một luồng nguy hiểm ập tới.

Nhưng lúc này cô không hề có sức chống đỡ liền nhanh chóng tránh né.
“ Tôi không quan tâm ”.
“ Trước khi lấy họ của Helen để đặt tên cho đứa con hoang kia, em không thấy họ của hắn trùng với họ của tôi sao ? Nhược Nhược à, chúng tôi là anh em, anh là Vô Kỵ, em là Vô Kỷ, phía cuối còn có một em gái tên Tôn Nặc mà em đã từng gặp ”.
Câu nói như sét đánh ngang tai Bạc Nhược.

Không phải cô chưa từng hoài nghi qua, nhưng trên đời này việc trùng họ không phải không có nên Bạc Nhược cũng không để ý cho lắm, hơn nữa Helen trước nay chưa từng nhắc qua việc này với cô.

“ Nhìn sắc mặt của em cũng có thể đoán được phần nào, là hắn giấu em ”.
“ Đủ rồi.

Anh thành công ly gián quan hệ giữa hai chúng tôi, có thể rời đi được rồi ”.
“ Nhược Nhược, em quên rồi sao ? Em lừa dối tôi thì phải nhận phạt ”.
Ngay lập tức cửa phòng bệnh của Bạc Nhược được mở ra.

Có hai người đàn ông cùng tiến vòng, trong đó trên tay một người còn bế theo một bé gái.

Mà Bạc Nhược không thể không nhận ra bé gái ấy.
“ Mẹ, mẹ bị bệnh sao ? ”.
Tiểu Hoạ vừa nhìn thấy cô liền mừng rỡ, nhưng tiếng gọi thứ hai có phần trầm xuống vì phát hiện Bạc Nhược ngồi trên xe lăn, gương mặt không mấy hồng hào.
Một khắc nhìn thấy con bé Bạc Nhược không biết nên vui vẻ hay nên lo lắng.

Cô quay đầu nhìn Vô Kỵ, anh đứng ở gần cửa, ánh mắt hơi cụp xuống, Bạc Nhược cô hoàn toàn không đoán được tâm tư.
“ Có vui không ? ”.
Vô Kỵ mỉm cười, lên tiếng nói.
Bạc Nhược không đáp lại lời anh, tầm mắt dịch chuyển lên người Tiểu Hoạ.

Có vài ngày không gặp, con bé gầy đi rất nhiều.

Lòng Bạc Nhược không khỏi xót xa.
“ Mẹ, sao mẹ không nói gì, có phải không khoẻ không ? ”.

Vô Kỵ đánh mắt, người đàn ông bế Tiểu Hoạ trên tay liền hiểu ý thả con bé xuống, thấy vậy con bé liền chạy tới chỗ của Bạc Nhược.

Sức khoẻ của Tiều Hoạ không tốt, đi mấy bước đều không vững, khó khăn lấy mới tới được chỗ cô.
Khoé mắt Bạc Nhược cay cay.

Cô lắc đầu, đưa tay chạm lên gương mặt của con bé.
“ Tiểu Hoạ, con có đau không ? ”.
“ Không ạ.

Tiểu Hoạ không đau, mẹ đừng lo nhé ”.
Mới được hai tuổi đã phải chịu đựng căn bệnh quái ác này, cô cũng mới ở bên cạnh nó được hai năm, ông trời vì sao lại nhẫn tâm với hai mẹ con cô như thế ?
Vào chính thời điểm Bạc Nhược đang mải mê cùng Tiểu Hoạ nói chuyện, Vô Kỵ ở phía xa có hành động.

Anh giơ hiệu cho hai người đàn ông mặc áo đen, cả hai đều nhận lệnh mà nâng súng.
Đoàng.
Đoàng.
Hai viên đạn chuẩn xác ghim thẳng vào cơ thể yếu ớt của Tiểu Hoạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện