Thấy Kiều Nhi không chút gì gọi là tự trách, Mạnh Hùng nộ khí xông thiên, anh nhìn Kiều Nhi hỏi.
“Mang thai con của Mạnh Hùng anh, là điều sĩ nhục đối với em sao? Có biết bao nhiêu phụ nữ, cầu xin để được mang thai con của Mạnh Hùng anh.”
Kiều Nhi nghe được lời nói đau lòng, cùng với giọng nói thất vọng của Mạnh Hùng, trái tim Kiều Nhi cảm giác đau đớn.
Kiều Nhi dùng tay để ở trước ngực, cố làm ổn định lại hơi thở của mình.
Kiều Nhi kiêu ngạo ngước mặt lên nhìn Mạnh Hùng nói.
“Đúng!
Từ trước tới giờ, em chưa từng có ý định sinh con cho anh.”
Mạnh Hùng cau mày, đôi môi bạc mỏng của anh mím chặt lại thành đường thẳng.
Mạnh Hùng tức giận, cố nói ra một câu.
“Mỏi lần, em điều uống thuốc ngừa thai?”
Mạnh Hùng dùng giọng chất vấn hỏi Kiều Nhi.
Kiều Nhi không do dự liền lên tiếng.
“Phải!”
Nghe được lời nói kiên quyết không chút do dự gì của Kiều Nhi, Mạnh Hùng nổi cơn thịnh nộ.
Anh dùng sức ném Kiều Nhi lên giường.
Thân thể mảnh mai của Kiều Nhi bị ném mạnh xuống giường.
Toàn thân Kiều Nhi đau đớn, nhưng cô biết so với nổi đau hiện tại trong lòng Mạnh Hùng, nổi đau của cô không đáng là gì.
Kiều Nhi nghĩ nếu muốn Mạnh Hùng quên đi cô, bây giờ chính là lúc khiến anh chết lòng.
Kiều Nhi xoa xoa cổ tay bầm tím của mình, cô từ từ đứng lên nhìn Mạnh Hùng nở nụ cười chế giễu.
“Mạnh Hùng, mình điều là người lớn.
Anh có biết bao nhiêu là phụ nữ, em không muốn sinh con cho anh là chuyện thường tình.
Hôm nay anh còn hứng thú với em, thì nâng nhiêu em trong lòng bàn tay.
Ngày mai một khi anh chán ghét em, thì em cũng sẽ giống như mấy người phụ nữ khác của anh, bị anh ném cho một tờ chi phiếu rồi đuổi đi.”
Mạnh Hùng càng nghe Kiều Nhi nói, trong lòng càng thêm phẫn nộ, anh nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt giết người.
“Kiều Nhi, em tự sĩ nhục bản thân của mình, đừng nên nghĩ anh cũng giống như em.
Mạnh Hùng anh một khi yêu, thì sẽ yêu đến chết cũng không hối hận.”
Giọng nói lạnh lùng của Mạnh Hùng làm trái tim Kiều Nhi tan nát.
Kiều Nhi cố kèm nén những giọt nước mắt của mình.
Cô nhìn anh cười kiêu kích nói.
“Yêu!
Em không tin Mạnh Hùng anh, có thể yêu ai ngoài bản thân của anh.
Nhưng nếu anh đã nói vậy, em thấy chúng ta không còn thích hợp ở cùng với nhau.
Chúng mình chia tay đi.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi thốt ra miệng lời chia tay dể dàng như vậy.
Anh giận dữ bước nhanh về phía của Kiều Nhi, anh dịnh hai vai của cô thật chặt.
Tay anh run run, cặp mắt giận dữ giờ đã hiện lên những tia máu đỏ nhìn Kiều Nhi.
“Em nói gì?
Nói lại một lần nữa xem.”
Giọng nói lạnh lẽo, hùng hồn của Mạnh Hùng vang lên.
Kiều Nhi chưa từng thấy, sắc mặt hung tợn này của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi bất giác rùng mình, cô cố giữ cho mình bình tĩnh.
Kiều Nhi nhìn anh cười.
“Em nói, em muốn chia tay.
Em không còn cảm giác với anh nữa.
Vả lại 2 tuần sau,em sẽ đính hôn với Mạnh Khang.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy, khuôn mặt anh trở nên đỏ rực vì giận dữ.
Anh xô Kiều Nhi ra, lui về phía sau vài bước.
Mạnh Hùng biết với tính tình nóng nảy của mình, nếu anh không tránh xa Kiều Nhi một chút.
Anh sợ mình sẽ làm tổn thương đến cô.
Mạnh Hùng không nói gì, anh vươn tay đấm mạnh vào chiếc gương trên bàn trang điểm để trút giận.
Miếng kiến vỡ nát ghim sâu vào bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh.
Máu đỏ tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Kiều Nhi hoảng hốt, với hành động nóng nảy này của Mạnh Hùng.
Cô đau lòng, chua xót, áy náy và tự trách.
Chân của Kiều Nhi muốn bước nhanh về phía Mạnh Hùng.
Nhưng lý trí đã ngăn lại hành động thiếu suy nghĩ này của cô.
Kiều Nhi đau đớn nắm chặt bàn tay của mình lại.
Kiều Nhi cắn mạnh vào đôi môi xin đẹp của mình.
Trong lòng Kiều Nhi thầm nghĩ.
“Mạnh Hùng, em xin lỗi.
Anh hẩy tha thứ vì sự vô tình của em.
Chúc anh gặp người có thể đem đến hạnh phúc cho anh.”
Kiều Nhi lấy hết dũng khí đối mặt với Mạnh Hùng.
“Mạnh Hùng, anh đừng nghĩ làm tổn thương đến bản thân của mình, sẽ kiến em hồi tâm chuyển ý.
Dù anh có chết! em cũng sẽ không quan tâm.”
Lời nói tuyệt tình của Kiều Nhi làm tổn thương đến trái tim của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi nói xong, cô nhìn thấy vẻ thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi trong lòng đau đớn, nhưng ngòai mặt cô tỏa vẻ không quan tâm.
Kiều Nhi vội vã bước vào trong phòng tắm đống cửa lại.
Cô không nhìn đến Mạnh Hùng, dù chỉ là một cái liếc mắt.
Vừa vào đến phòng tắm, Kiều Nhi không còn sức lực để chống chọi nữa.
Cô dựa người vào cánh cửa, tay đặt
lên trái tim của mình.
Một cảm giác đau đớn xé ruột xé gan từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng có, làm trái tim cô tan nát.
Đôi chân Kiều Nhi mềm nhũn, thân thể của cô từ từ ngã quỵ xuống mặt đắt.
Kiều Nhi dùng tay bụm miệng của mình lại, không để tiếng khóc nức nở thoát ra ngoài.
Cô sợ Mạnh Hùng nghe thấy, thì việc cô vừa làm, xem như là công dã tràng.
Ổn định lại tinh thần, cô dùng khăn lau đi nuớc mắt, Kiều Nhi mặc đồ chỉnh tề bước ra.
Lúc này Mạnh Hùng đã một thân âu phục màu đen, đứng trước cửa sổ sát mặt đất.
Ánh chiều tà rọi thẳng vào khuôn mặt cương nghị của anh.
Anh đứng quay lưng về phía cô, hai tay đút vào trong túi quần.
Mạnh Hùng đứng im lặng, cặp mắt trầm tư nhìn ra bầu trời bao la.
Kiều Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí nhợp ngạt trong phòng.
“Em có chuyện đi trước.
Đồ của em anh cứ bảo người giúp việc quăng hết đi.
Em không cần thứ gì.”
Mạnh Hùng không nói gì, tay đặt trong túi quần, bất giác xiết chặt lại.
Cho dù Mạnh Hùng đang mặc âu phục đen, nhưng dưới ánh sáng của mặt trời, Kiều Nhi có thể thấy một bên túi quần của anh đã bị máu từ bàn tay làm cho ướt đẫm.
“Mang thai con của Mạnh Hùng anh, là điều sĩ nhục đối với em sao? Có biết bao nhiêu phụ nữ, cầu xin để được mang thai con của Mạnh Hùng anh.”
Kiều Nhi nghe được lời nói đau lòng, cùng với giọng nói thất vọng của Mạnh Hùng, trái tim Kiều Nhi cảm giác đau đớn.
Kiều Nhi dùng tay để ở trước ngực, cố làm ổn định lại hơi thở của mình.
Kiều Nhi kiêu ngạo ngước mặt lên nhìn Mạnh Hùng nói.
“Đúng!
Từ trước tới giờ, em chưa từng có ý định sinh con cho anh.”
Mạnh Hùng cau mày, đôi môi bạc mỏng của anh mím chặt lại thành đường thẳng.
Mạnh Hùng tức giận, cố nói ra một câu.
“Mỏi lần, em điều uống thuốc ngừa thai?”
Mạnh Hùng dùng giọng chất vấn hỏi Kiều Nhi.
Kiều Nhi không do dự liền lên tiếng.
“Phải!”
Nghe được lời nói kiên quyết không chút do dự gì của Kiều Nhi, Mạnh Hùng nổi cơn thịnh nộ.
Anh dùng sức ném Kiều Nhi lên giường.
Thân thể mảnh mai của Kiều Nhi bị ném mạnh xuống giường.
Toàn thân Kiều Nhi đau đớn, nhưng cô biết so với nổi đau hiện tại trong lòng Mạnh Hùng, nổi đau của cô không đáng là gì.
Kiều Nhi nghĩ nếu muốn Mạnh Hùng quên đi cô, bây giờ chính là lúc khiến anh chết lòng.
Kiều Nhi xoa xoa cổ tay bầm tím của mình, cô từ từ đứng lên nhìn Mạnh Hùng nở nụ cười chế giễu.
“Mạnh Hùng, mình điều là người lớn.
Anh có biết bao nhiêu là phụ nữ, em không muốn sinh con cho anh là chuyện thường tình.
Hôm nay anh còn hứng thú với em, thì nâng nhiêu em trong lòng bàn tay.
Ngày mai một khi anh chán ghét em, thì em cũng sẽ giống như mấy người phụ nữ khác của anh, bị anh ném cho một tờ chi phiếu rồi đuổi đi.”
Mạnh Hùng càng nghe Kiều Nhi nói, trong lòng càng thêm phẫn nộ, anh nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt giết người.
“Kiều Nhi, em tự sĩ nhục bản thân của mình, đừng nên nghĩ anh cũng giống như em.
Mạnh Hùng anh một khi yêu, thì sẽ yêu đến chết cũng không hối hận.”
Giọng nói lạnh lùng của Mạnh Hùng làm trái tim Kiều Nhi tan nát.
Kiều Nhi cố kèm nén những giọt nước mắt của mình.
Cô nhìn anh cười kiêu kích nói.
“Yêu!
Em không tin Mạnh Hùng anh, có thể yêu ai ngoài bản thân của anh.
Nhưng nếu anh đã nói vậy, em thấy chúng ta không còn thích hợp ở cùng với nhau.
Chúng mình chia tay đi.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi thốt ra miệng lời chia tay dể dàng như vậy.
Anh giận dữ bước nhanh về phía của Kiều Nhi, anh dịnh hai vai của cô thật chặt.
Tay anh run run, cặp mắt giận dữ giờ đã hiện lên những tia máu đỏ nhìn Kiều Nhi.
“Em nói gì?
Nói lại một lần nữa xem.”
Giọng nói lạnh lẽo, hùng hồn của Mạnh Hùng vang lên.
Kiều Nhi chưa từng thấy, sắc mặt hung tợn này của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi bất giác rùng mình, cô cố giữ cho mình bình tĩnh.
Kiều Nhi nhìn anh cười.
“Em nói, em muốn chia tay.
Em không còn cảm giác với anh nữa.
Vả lại 2 tuần sau,em sẽ đính hôn với Mạnh Khang.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy, khuôn mặt anh trở nên đỏ rực vì giận dữ.
Anh xô Kiều Nhi ra, lui về phía sau vài bước.
Mạnh Hùng biết với tính tình nóng nảy của mình, nếu anh không tránh xa Kiều Nhi một chút.
Anh sợ mình sẽ làm tổn thương đến cô.
Mạnh Hùng không nói gì, anh vươn tay đấm mạnh vào chiếc gương trên bàn trang điểm để trút giận.
Miếng kiến vỡ nát ghim sâu vào bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh.
Máu đỏ tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Kiều Nhi hoảng hốt, với hành động nóng nảy này của Mạnh Hùng.
Cô đau lòng, chua xót, áy náy và tự trách.
Chân của Kiều Nhi muốn bước nhanh về phía Mạnh Hùng.
Nhưng lý trí đã ngăn lại hành động thiếu suy nghĩ này của cô.
Kiều Nhi đau đớn nắm chặt bàn tay của mình lại.
Kiều Nhi cắn mạnh vào đôi môi xin đẹp của mình.
Trong lòng Kiều Nhi thầm nghĩ.
“Mạnh Hùng, em xin lỗi.
Anh hẩy tha thứ vì sự vô tình của em.
Chúc anh gặp người có thể đem đến hạnh phúc cho anh.”
Kiều Nhi lấy hết dũng khí đối mặt với Mạnh Hùng.
“Mạnh Hùng, anh đừng nghĩ làm tổn thương đến bản thân của mình, sẽ kiến em hồi tâm chuyển ý.
Dù anh có chết! em cũng sẽ không quan tâm.”
Lời nói tuyệt tình của Kiều Nhi làm tổn thương đến trái tim của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi nói xong, cô nhìn thấy vẻ thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi trong lòng đau đớn, nhưng ngòai mặt cô tỏa vẻ không quan tâm.
Kiều Nhi vội vã bước vào trong phòng tắm đống cửa lại.
Cô không nhìn đến Mạnh Hùng, dù chỉ là một cái liếc mắt.
Vừa vào đến phòng tắm, Kiều Nhi không còn sức lực để chống chọi nữa.
Cô dựa người vào cánh cửa, tay đặt
lên trái tim của mình.
Một cảm giác đau đớn xé ruột xé gan từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng có, làm trái tim cô tan nát.
Đôi chân Kiều Nhi mềm nhũn, thân thể của cô từ từ ngã quỵ xuống mặt đắt.
Kiều Nhi dùng tay bụm miệng của mình lại, không để tiếng khóc nức nở thoát ra ngoài.
Cô sợ Mạnh Hùng nghe thấy, thì việc cô vừa làm, xem như là công dã tràng.
Ổn định lại tinh thần, cô dùng khăn lau đi nuớc mắt, Kiều Nhi mặc đồ chỉnh tề bước ra.
Lúc này Mạnh Hùng đã một thân âu phục màu đen, đứng trước cửa sổ sát mặt đất.
Ánh chiều tà rọi thẳng vào khuôn mặt cương nghị của anh.
Anh đứng quay lưng về phía cô, hai tay đút vào trong túi quần.
Mạnh Hùng đứng im lặng, cặp mắt trầm tư nhìn ra bầu trời bao la.
Kiều Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí nhợp ngạt trong phòng.
“Em có chuyện đi trước.
Đồ của em anh cứ bảo người giúp việc quăng hết đi.
Em không cần thứ gì.”
Mạnh Hùng không nói gì, tay đặt trong túi quần, bất giác xiết chặt lại.
Cho dù Mạnh Hùng đang mặc âu phục đen, nhưng dưới ánh sáng của mặt trời, Kiều Nhi có thể thấy một bên túi quần của anh đã bị máu từ bàn tay làm cho ướt đẫm.
Danh sách chương