Trên người anh mặc âu phục màu trắng khác với âu phục màu đen thường ngày.
Khuôn mặt đẹp trai với ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hùng, làm mấy cô thiên kim tiểu thư có mặt trong buổi tiệc điều sửng sốt.
Họ chưa từng thấy một người đàn ông đẹp trai và phong độ như Mạnh Hùng.
Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lại hiện lên sự bá đạo và độc đoán.
Làm người ta nhìn vào vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ muốn tìm tồi về anh thêm.
Mạnh Hùng y như một chàng hoàng tử bạch mã, từ trong truyện cổ tích bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy Mạnh Hùng trong lòng Kiều Nhi cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nàng công chúa xinh đẹp, sánh đôi cùng hoàng tử bạch mã không phải là Kiều Nhi cô, mà là cô diễn viên xinh đẹp Mộng Dung.
Mộng Dung với nét đẹp gợi cảm, trên người mặc lễ phục màu đen hở vai.
Hai người một trắng một đen làm người ta nhìn vào thấy họ thật sứng lứa vừa đôi.
Tay Mộng Dung choàng qua tay Mạnh Hùng, hai người ung dung bước đi về phía Mạnh Khang và Kiều Nhi.
“Mạnh Tổng, Kiều tiểu thư.
Chúc mừng hai người.”
Mộng Dung tươi cưới nói, thân thể quyến rũ của Mộng Dung dựa sát hơn vào người của Mạnh Hùng.
Cô muốn cho Kiều Nhi biết, Mạnh Hùng bây giờ thuộc về Mộng Dung cô.
Cặp mắt Kiều Nhi chợt hiện lên sự thất vọng cùng với phiền muộn.
Chỉ trong tích tắc cặp mắt chim Ưng sắc bén của Mạnh Hùng, đã thâu hết những cử chỉ cùng với thần sắc buồn phiền của Kiều Nhi vào lòng.
“Cuối cùng em cũng chịu đến.
Anh rất vui khi em tham gia lễ đính hôn của anh và Kiều Nhi.”
Giọng nói ân cần của Mạnh Khang làm Mạnh Hùng cau mày chán ghét.
Đúng là một ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa.
Mạnh Hùng nhích môi cười khinh thường, anh liếc mắt nhìn Mạnh Quốc đang ngồi trên xe lăng.
Chỉ liếc ông một cái rồi Mạnh Hùng quay sang nói với Mạnh Khang.
“Cậu quá khách khí rồi.”
Nói xong Mạnh Hùng cùng Mộng Dung đi về phía Kiều Nhất Phàm.
Mạnh Quốc trên mặt hiện lên sự thất vọng rõ ràng.
Ông còn nghĩ ít nhất Mạnh Hùng cũng phải chào ông một tiếng.
“Đúng thật là khó dại.”
Mạnh Quốc tự nói với bản thân mình.
Kiều Nhất Phàm và vợ vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy cuộc diện căng thẳng giữa hai anh em nhà họ Mạnh.
Ông không muốn đến tìm phiền phức nên đứng trò truyện với Bùi Cảnh Trưởng.
Thật ra thì khi ông biết Kiều Nhi đồng ý với cuộc hôn nhân này, không biết vì sao trong lòng ông luôn cảm thấy bất an.
Nhất là khi vợ ông một mực phản đối, bà đã nghe rất nhiều người bạn nói về Mạnh Khang.
Họ nói tuy rằng Mạnh Khang là con trai trưởng của Mạnh gia.
Nhưng vì tính tình nham hiểm độc ác, nên chỉ là hữu danh vô thực.
Còn về phần chuyện tình cảm thì thật lộn xộn.
Không biết vì sao khi bà nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Mạnh Khang, bà cảm thấy không có thiện cảm chút nào.
“Kiều Thị Trưởng, chúc mừng ngài.”
Vừa nói Mạnh Hùng vừa đưa tay ra bất tay Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm đã từng gặp qua Mạnh Hùng, ông cũng thích cậu thanh niên này.
Ông nghe nói Mạnh Hùng không hợp với anh trai mình nên một mình ra ngoài phát triển sự nghiệp.
Mạnh Hùng là một người tuổi trẻ tài cao, chỉ vỏn vẹn mấy năm ngắn ngủi mà sự nghiệp cùng với quyền lực của Mạnh Hùng đã đứng nhất nhì trong nước lẫn ngoài nước.
Mẹ của Kiều Nhi bà Phạm Tuyết vừa nhìn thấy Mạnh Hùng liền cảm thấy người thanh niên này mới sứng với con gái bà.
Mạnh Hùng tướng người cao lớn, khí thế thì khỏi cần phải nói.
Đi đến đâu Mạnh Hùng cũng là tâm điểm của mọi người.
Nhưng khi bà nhìn thấy Mộng Dung đứng sát vào người của Mạnh Hùng, nét mặt tươi cười của bà liền trầm xuống.
Mạnh Hùng và Mộng Dung điều nhìn ra tâm tư của Phạm Tuyết.
“À, thì ra đã có người trung ý rồi.”
Vẻ mặt hụt hẫng của bà làm Kiều Nhất Phàm bật cười thành tiếng.
“Bà nhìn người ta, đến chảy nước miếng luôn rồi.”
Kiều Nhất Phàm cười sảng khoái nói.
Phạm Tuyết đánh vào tay ông nói.
“Nói bậy cái gì vậy, người ta mà nghe được thì thật là mất mặt.”
Kiều Nhất Phàm và Mạnh Hùng điều cười thật to khi nghe bà nói vậy.
Mộng Dung đứng một bên trong lòng thầm mắn.
“Đúng là không ra gì, ở buổi tiệc đính hôn của con mình, mà không quan tâm đến con rể tương lai, lại ở đây quan tâm đến người khác.”
Kiều Nhi quan sát Mạnh Hùng và Mộng Dung.
Nhìn thấy hai người trò truyện tươi cười với nhau trong lòng Kiều Nhi cảm thấy khó thở.
Trái tim cô co rút dữ dội, sắc mặt Kiều Nhi tái xanh.
Cô vội vàng viện cớ mệt mỏi đi ra ngoài hít thở không khí.
Kiều Nhi đi đến một khu vắng người trong vườn hoa.
Cô ngồi xuống lấy thuốc ra uống, dạo này Kiều Nhi phải gia tăng liều lượng thuốc của mình.
Vì tâm trạng phiền muộn của cô nên bệnh tình đã trở nên nặng hơn.
“Kiều Nhi, em nên thả lỏng tinh thần.
Em còn căng thẳng như vậy, sẽ không tốt cho bệnh tình của em đâu.”
Du Tấn đã khuyên Kiều Nhi rất nhiều lần.
Nhưng ở cạnh Mạnh Khang làm sao Kiều Nhi có thể không căng thẳng.
Ở cạnh Mạnh Khang, Kiều Nhi cảm giác mình giống như một con mồi không biết lúc nào sẽ bị con hổ vồ lấy.
Nghỉ ngơi một chút Kiều Nhi cảm thấy dể chị hơn, cô đi dạo chung quanh vườn hoa.
Kiều Nhi nhìn thấy một căn nhà nhỏ nằm ở phía Tây của biệt thự.
Cô tò mò đi đến muốn xem bên trong có người không.
Kiều Nhi nhẹ nhàng mở cửa ra, bên trong tối đen như mực.
Không gian tĩnh mịch, im lặng đến nỗi Kiều Nhi có thể nghe thấy những tiếng ve kêu từ bên ngoài vườn hoa.
Kiều Nhi cẩn thận quan sát một vòng, cô vươn tay bật cái đèn nhỏ trên bàn lên.
Chỉ với ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Kiều Nhi có có thể nhìn thấy cách trang trí của ngôi nhà.
Khuôn mặt đẹp trai với ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hùng, làm mấy cô thiên kim tiểu thư có mặt trong buổi tiệc điều sửng sốt.
Họ chưa từng thấy một người đàn ông đẹp trai và phong độ như Mạnh Hùng.
Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lại hiện lên sự bá đạo và độc đoán.
Làm người ta nhìn vào vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ muốn tìm tồi về anh thêm.
Mạnh Hùng y như một chàng hoàng tử bạch mã, từ trong truyện cổ tích bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy Mạnh Hùng trong lòng Kiều Nhi cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nàng công chúa xinh đẹp, sánh đôi cùng hoàng tử bạch mã không phải là Kiều Nhi cô, mà là cô diễn viên xinh đẹp Mộng Dung.
Mộng Dung với nét đẹp gợi cảm, trên người mặc lễ phục màu đen hở vai.
Hai người một trắng một đen làm người ta nhìn vào thấy họ thật sứng lứa vừa đôi.
Tay Mộng Dung choàng qua tay Mạnh Hùng, hai người ung dung bước đi về phía Mạnh Khang và Kiều Nhi.
“Mạnh Tổng, Kiều tiểu thư.
Chúc mừng hai người.”
Mộng Dung tươi cưới nói, thân thể quyến rũ của Mộng Dung dựa sát hơn vào người của Mạnh Hùng.
Cô muốn cho Kiều Nhi biết, Mạnh Hùng bây giờ thuộc về Mộng Dung cô.
Cặp mắt Kiều Nhi chợt hiện lên sự thất vọng cùng với phiền muộn.
Chỉ trong tích tắc cặp mắt chim Ưng sắc bén của Mạnh Hùng, đã thâu hết những cử chỉ cùng với thần sắc buồn phiền của Kiều Nhi vào lòng.
“Cuối cùng em cũng chịu đến.
Anh rất vui khi em tham gia lễ đính hôn của anh và Kiều Nhi.”
Giọng nói ân cần của Mạnh Khang làm Mạnh Hùng cau mày chán ghét.
Đúng là một ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa.
Mạnh Hùng nhích môi cười khinh thường, anh liếc mắt nhìn Mạnh Quốc đang ngồi trên xe lăng.
Chỉ liếc ông một cái rồi Mạnh Hùng quay sang nói với Mạnh Khang.
“Cậu quá khách khí rồi.”
Nói xong Mạnh Hùng cùng Mộng Dung đi về phía Kiều Nhất Phàm.
Mạnh Quốc trên mặt hiện lên sự thất vọng rõ ràng.
Ông còn nghĩ ít nhất Mạnh Hùng cũng phải chào ông một tiếng.
“Đúng thật là khó dại.”
Mạnh Quốc tự nói với bản thân mình.
Kiều Nhất Phàm và vợ vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy cuộc diện căng thẳng giữa hai anh em nhà họ Mạnh.
Ông không muốn đến tìm phiền phức nên đứng trò truyện với Bùi Cảnh Trưởng.
Thật ra thì khi ông biết Kiều Nhi đồng ý với cuộc hôn nhân này, không biết vì sao trong lòng ông luôn cảm thấy bất an.
Nhất là khi vợ ông một mực phản đối, bà đã nghe rất nhiều người bạn nói về Mạnh Khang.
Họ nói tuy rằng Mạnh Khang là con trai trưởng của Mạnh gia.
Nhưng vì tính tình nham hiểm độc ác, nên chỉ là hữu danh vô thực.
Còn về phần chuyện tình cảm thì thật lộn xộn.
Không biết vì sao khi bà nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Mạnh Khang, bà cảm thấy không có thiện cảm chút nào.
“Kiều Thị Trưởng, chúc mừng ngài.”
Vừa nói Mạnh Hùng vừa đưa tay ra bất tay Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm đã từng gặp qua Mạnh Hùng, ông cũng thích cậu thanh niên này.
Ông nghe nói Mạnh Hùng không hợp với anh trai mình nên một mình ra ngoài phát triển sự nghiệp.
Mạnh Hùng là một người tuổi trẻ tài cao, chỉ vỏn vẹn mấy năm ngắn ngủi mà sự nghiệp cùng với quyền lực của Mạnh Hùng đã đứng nhất nhì trong nước lẫn ngoài nước.
Mẹ của Kiều Nhi bà Phạm Tuyết vừa nhìn thấy Mạnh Hùng liền cảm thấy người thanh niên này mới sứng với con gái bà.
Mạnh Hùng tướng người cao lớn, khí thế thì khỏi cần phải nói.
Đi đến đâu Mạnh Hùng cũng là tâm điểm của mọi người.
Nhưng khi bà nhìn thấy Mộng Dung đứng sát vào người của Mạnh Hùng, nét mặt tươi cười của bà liền trầm xuống.
Mạnh Hùng và Mộng Dung điều nhìn ra tâm tư của Phạm Tuyết.
“À, thì ra đã có người trung ý rồi.”
Vẻ mặt hụt hẫng của bà làm Kiều Nhất Phàm bật cười thành tiếng.
“Bà nhìn người ta, đến chảy nước miếng luôn rồi.”
Kiều Nhất Phàm cười sảng khoái nói.
Phạm Tuyết đánh vào tay ông nói.
“Nói bậy cái gì vậy, người ta mà nghe được thì thật là mất mặt.”
Kiều Nhất Phàm và Mạnh Hùng điều cười thật to khi nghe bà nói vậy.
Mộng Dung đứng một bên trong lòng thầm mắn.
“Đúng là không ra gì, ở buổi tiệc đính hôn của con mình, mà không quan tâm đến con rể tương lai, lại ở đây quan tâm đến người khác.”
Kiều Nhi quan sát Mạnh Hùng và Mộng Dung.
Nhìn thấy hai người trò truyện tươi cười với nhau trong lòng Kiều Nhi cảm thấy khó thở.
Trái tim cô co rút dữ dội, sắc mặt Kiều Nhi tái xanh.
Cô vội vàng viện cớ mệt mỏi đi ra ngoài hít thở không khí.
Kiều Nhi đi đến một khu vắng người trong vườn hoa.
Cô ngồi xuống lấy thuốc ra uống, dạo này Kiều Nhi phải gia tăng liều lượng thuốc của mình.
Vì tâm trạng phiền muộn của cô nên bệnh tình đã trở nên nặng hơn.
“Kiều Nhi, em nên thả lỏng tinh thần.
Em còn căng thẳng như vậy, sẽ không tốt cho bệnh tình của em đâu.”
Du Tấn đã khuyên Kiều Nhi rất nhiều lần.
Nhưng ở cạnh Mạnh Khang làm sao Kiều Nhi có thể không căng thẳng.
Ở cạnh Mạnh Khang, Kiều Nhi cảm giác mình giống như một con mồi không biết lúc nào sẽ bị con hổ vồ lấy.
Nghỉ ngơi một chút Kiều Nhi cảm thấy dể chị hơn, cô đi dạo chung quanh vườn hoa.
Kiều Nhi nhìn thấy một căn nhà nhỏ nằm ở phía Tây của biệt thự.
Cô tò mò đi đến muốn xem bên trong có người không.
Kiều Nhi nhẹ nhàng mở cửa ra, bên trong tối đen như mực.
Không gian tĩnh mịch, im lặng đến nỗi Kiều Nhi có thể nghe thấy những tiếng ve kêu từ bên ngoài vườn hoa.
Kiều Nhi cẩn thận quan sát một vòng, cô vươn tay bật cái đèn nhỏ trên bàn lên.
Chỉ với ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Kiều Nhi có có thể nhìn thấy cách trang trí của ngôi nhà.
Danh sách chương