Cúp điện thoại Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng, lúc này đang ngồi dựa lưng vào đầu giường nghiêm túc suy nghĩ.
“Anh đang nghĩ gì?”
Kiều Nhi lên tiếng cắt ngan suy nghĩ của Mạnh Hùng.
“Anh đang nghĩ, không ngờ Mạnh Khang lại nghĩ ra dùng Thạch Tín để hại ba.
Dùng một lượng nhỏ Thạch Tín thì sẽ không bị ảnh hưởng gì, cũng không làm cho ba nghi ngờ.
Nhưng nếu hắn cho ba dùng nó trong một thời gian dài thì ba nhất định sẽ chết.”
Kiều Nhi biết Mạnh Hùng ngoài mặt thì không để ý và luôn chống đối Mạnh Quốc.
Nhưng thật sự trong lòng anh rất yêu thương ba mình.
Kiều Nhi lắc đầu bất lực với hai cha con nhà họ Mạnh này.
Cả hai điều là những người miệng cứng lòng mềm.
“Người như Mạnh Khang làm việc gì cũng bất chấp thủ đoạn.
Hắn đối xử với bác Mạnh như vậy, đâu có gì phải làm anh ngạc nhiên.”
Mạnh Hùng nhướng mày nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt trêu chọc.
“Em cũng biết? Vậy tại sao còn muốn đính hôn với hắn?”
Mạnh Hùng hỏi Kiều Nhi làm cô không biết phải trả lời như thế nào.
Cô trốn tránh câu hỏi của anh, liền nói sang chuyện khác.
“Không được em phải đi bây giờ, chắc Mạnh Khang đang tìm em khắp nơi.”
Vừa nói Kiều Nhi vừa xuống giường lượm lên y phục của mình, đã bị Mạnh Hùng quăng sang một bên.
Mạnh Hùng vươn tay kéo thân thể mảnh mai của Kiều Nhi vào lòng mình.
Anh đặt cầm trên vai cô hít vào mùi thơm mà anh đã nhung nhớ bấy lâu nay.
Ngửi được mùi hương của Kiều Nhi làm tinh thần Mạnh Hùng tĩnh táo hẵng lên.
Chợt nghĩ đến điều gì Mạnh Hùng dùng giọng cà rỡn hỏi Kiều Nhi.
“Em nhìn thấy anh cùng Mộng Dung không tức giận sao?”
Kiều Nhi nghe anh gọi tên Mộng Dung một cách thân mật như vậy, trong lòng cô nổi cơn ghen.
“Mộng Dung, Mộng Dung gọi sao nghe ngọt ngào quá nhỉ.
Nếu đã vui vẻ bên cạnh người đẹp, vậy còn nghĩ đến em để làm gì?”
Giọng nói trách móc cùng với hờn dỗi của Kiều Nhi, làm trái tim Mạnh Hùng cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Mạnh Hùng tay nâng cầm của Kiều Nhi lên, anh nhìn thẳng vào mắt của cô nói.
“Kiều Nhi, anh yêu em.”
Vừa nói anh vừa đặt lên môi Kiều Nhi một nụ hôn nóng bỏng.
Hai tay Kiều Nhi siết chặt eo anh, trong lòng cô thầm nghĩ.
“Kiều Nhi mày hết thuốc chữa rồi.
Tại sao mày lại yêu người đàn ông này như vậy.”Mộng Dung bị Mạnh Hùng bỏ lại một mình, rồi không thấy bống dáng anh đâu.
Trong lòng Mộng Dung buồn bực, cô đi khắp nơi tìm Mạnh Hùng nhưng không thấy.
Trong đại sảnh rộng lớn này khắp nơi điều là tiếng cười nói vui vẻ, nhưng không biết vì sao trong lòng Mộng Dung lại trống vắng vô cùng.
Mộng Dung buồn bã ngồi xuống ghế sopha trong một góc khuất.
Mạnh Khang nhìn thấy Mộng Dung ngồi một mình.
Anh đi đến khêu khích nói.
“Mạnh Hùng thật không biết yêu quý phụ nữ chút nào.
Sao lại để một người xinh đẹp như Mộng tiểu thư, ngồi ở đây một mình.”
Giọng nói chế nhạo của Mạnh Khang làm tâm tình của Mộng Dung trở nên phiền muộn.
Mộng Dung vươn tay kêu tên phục vụ, mang đến cho cô một ly rượu mạnh.
Trong tích tắc tên phục vụ đem cho Mộng Dung một ly Brandy.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Vừa nói Mộng Dung vừa nâng ly rượu lên, uống một hơi cạng.
“Tôi chỉ thấy bất bình cho Mộng tiểu thư.
Cô đã theo Mạnh Hùng một thời gian dài mà chẳng được gì cả.”
Nói xong Mạnh Khang xoay người bỏ đi, trên mặt anh hiện lên nụ cười đắc ý.
Mộng Dung càng nghe những lời khiêu khích của Mạnh Khang, tâm tình cô càng trở nên chán nản.
Cô vì Mạnh Hùng mà làm rất nhiều chuyện, nhưng ngoài lần đầu tiên của cô thì Mạnh Hùng chưa từng đụng vào cô lần nữa.
Cô biết anh muốn lợi dụng cô để chọc tức Kiều Nhi, nhưng cô vẫn phối hợp với anh.
Sau khi rơi khỏi cửa hàng áo cưới Huyên Thoại.
Tâm tình của Mạnh Hùng vô cùng bực bội, anh tức giận ngồi vào phía sau ghế xe do Ngô Đức lái.
Mộng Dung chưa kịp lên xe thì giọng nói lạnh lùng chứa đựng sự nguy hiểm của Mạnh Hùng vang lên.
“Đừng tự nghĩ mình thông minh.
Ai cho phép cô nói như vậy.”
Mộng Dung nghe ra trong lời nói của Mạnh Hùng, không chỉ đơn giản là lời trách móc mà nó là một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo cô phải biết thân phận của mình, không nên tự cho mình là thông minh.
Mộng Dung chợt nhớ đến vừa rồi ở trước mặt Kiều Nhi, cô cố tình kêu bọn họ đem lễ phục tới biệt thự Mạnh Viên.
Thì ra anh là vì chuyện đó mà tức giận.
Nói xong Mạnh Hùng không đợi Mộng Dung lên xe, chiếc xe cadillac sang trọng đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Mộng Dung càng nghĩ thì trong lòng càng phiền muộn.
Cô kêu tên phục vụ đem cho cô thêm vài ly Brandy.
Giờ phút này chỉ có rượu mạnh mới có thể làm trái tim cô tê dại, không còn cảm giác đau đớn nữa.
Mộng Dung uống hết ly này đến ly khác.
Cô tự nói với bản thân mình.
“Tạo sao mình lại yêu Mạnh Hùng, một người mà suốt cả đời cô cũng không với tới.”
Mộng Dung uống đến khi cô mất đi ý thức, nằm gục trên bàn.
Trở lại đại sảnh Kiều Nhi nhìn một vòng tìm kiếm Mạnh Khang.
Mạnh Khang đang trò chuyện với mấy vị chủ tịch của các công ty lớn.
Anh nhìn thấy Kiều Nhi đang ngơ ngác đứng một mình, Mạnh Khang
liền lịch sự nói.
“Mời các vị cứ tự nhiên.”
Nói xong anh sải bước về phía Kiều Nhi.
Mạnh Khang đi đến nắm tay Kiều Nhi nói.
“Em đi đâu anh tìm em khắp nơi, đã đến giờ hành lễ.”
Kiều Nhi cười ngọt ngào trong lòng đang nghĩ đến lúc cô rời khỏi Mạnh Hùng, anh còn lu manh nói với cô.
“Tối nay........ anh còn muốn ăn em thêm một lần nữa.”
Vừa nói môi anh vừa nhích lên cười gian trá.
Mạnh Khang nhìn thấy dáng vẻ chìm đắm trong hạnh phúc của Kiều Nhi, anh còn tưởng vì anh mà cô cảm thấy hạnh phúc.
Mạnh Khang yêu thương dùng tay vuốt ve mái tóc dài đen óng ánh của Kiều Nhi.
Mạnh Hùng vừa từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cử chỉ thân mật của Mạnh Khang đối với Kiều Nhi, sắc mặt anh tối xầm lại trong lòng tức giận.
Nhưng trong tích tắc nét mặt giận dữ của Mạnh Hùng, đã được thay thế bằng nụ cười nguy hiểm.
Lúc này Sam và thuộc hạ của mình, gấp gáp từ bên ngoài chạy vào.
Sam cung kính đứng trước mặt Mạnh Khang nói.
“Chủ nhân, Lôi tổng, Tràn tổng và Nam tổng cũng đến.”
Mạnh Khang hơi kinh ngạc.
“Anh đâu có mời bọn họ, tại sao họ lại đến đây?
Không lẽ Kiều Nhi mời họ?”
Trong lòng Mạnh Khang thầm nghĩ, anh quay sang nhìn Kiều Nhi muốn hỏi cô.
Nhưng khi nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Kiều Nhi không kém gì với anh, Mạnh Khang cũng không hỏi cô.
“Anh đang nghĩ gì?”
Kiều Nhi lên tiếng cắt ngan suy nghĩ của Mạnh Hùng.
“Anh đang nghĩ, không ngờ Mạnh Khang lại nghĩ ra dùng Thạch Tín để hại ba.
Dùng một lượng nhỏ Thạch Tín thì sẽ không bị ảnh hưởng gì, cũng không làm cho ba nghi ngờ.
Nhưng nếu hắn cho ba dùng nó trong một thời gian dài thì ba nhất định sẽ chết.”
Kiều Nhi biết Mạnh Hùng ngoài mặt thì không để ý và luôn chống đối Mạnh Quốc.
Nhưng thật sự trong lòng anh rất yêu thương ba mình.
Kiều Nhi lắc đầu bất lực với hai cha con nhà họ Mạnh này.
Cả hai điều là những người miệng cứng lòng mềm.
“Người như Mạnh Khang làm việc gì cũng bất chấp thủ đoạn.
Hắn đối xử với bác Mạnh như vậy, đâu có gì phải làm anh ngạc nhiên.”
Mạnh Hùng nhướng mày nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt trêu chọc.
“Em cũng biết? Vậy tại sao còn muốn đính hôn với hắn?”
Mạnh Hùng hỏi Kiều Nhi làm cô không biết phải trả lời như thế nào.
Cô trốn tránh câu hỏi của anh, liền nói sang chuyện khác.
“Không được em phải đi bây giờ, chắc Mạnh Khang đang tìm em khắp nơi.”
Vừa nói Kiều Nhi vừa xuống giường lượm lên y phục của mình, đã bị Mạnh Hùng quăng sang một bên.
Mạnh Hùng vươn tay kéo thân thể mảnh mai của Kiều Nhi vào lòng mình.
Anh đặt cầm trên vai cô hít vào mùi thơm mà anh đã nhung nhớ bấy lâu nay.
Ngửi được mùi hương của Kiều Nhi làm tinh thần Mạnh Hùng tĩnh táo hẵng lên.
Chợt nghĩ đến điều gì Mạnh Hùng dùng giọng cà rỡn hỏi Kiều Nhi.
“Em nhìn thấy anh cùng Mộng Dung không tức giận sao?”
Kiều Nhi nghe anh gọi tên Mộng Dung một cách thân mật như vậy, trong lòng cô nổi cơn ghen.
“Mộng Dung, Mộng Dung gọi sao nghe ngọt ngào quá nhỉ.
Nếu đã vui vẻ bên cạnh người đẹp, vậy còn nghĩ đến em để làm gì?”
Giọng nói trách móc cùng với hờn dỗi của Kiều Nhi, làm trái tim Mạnh Hùng cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Mạnh Hùng tay nâng cầm của Kiều Nhi lên, anh nhìn thẳng vào mắt của cô nói.
“Kiều Nhi, anh yêu em.”
Vừa nói anh vừa đặt lên môi Kiều Nhi một nụ hôn nóng bỏng.
Hai tay Kiều Nhi siết chặt eo anh, trong lòng cô thầm nghĩ.
“Kiều Nhi mày hết thuốc chữa rồi.
Tại sao mày lại yêu người đàn ông này như vậy.”Mộng Dung bị Mạnh Hùng bỏ lại một mình, rồi không thấy bống dáng anh đâu.
Trong lòng Mộng Dung buồn bực, cô đi khắp nơi tìm Mạnh Hùng nhưng không thấy.
Trong đại sảnh rộng lớn này khắp nơi điều là tiếng cười nói vui vẻ, nhưng không biết vì sao trong lòng Mộng Dung lại trống vắng vô cùng.
Mộng Dung buồn bã ngồi xuống ghế sopha trong một góc khuất.
Mạnh Khang nhìn thấy Mộng Dung ngồi một mình.
Anh đi đến khêu khích nói.
“Mạnh Hùng thật không biết yêu quý phụ nữ chút nào.
Sao lại để một người xinh đẹp như Mộng tiểu thư, ngồi ở đây một mình.”
Giọng nói chế nhạo của Mạnh Khang làm tâm tình của Mộng Dung trở nên phiền muộn.
Mộng Dung vươn tay kêu tên phục vụ, mang đến cho cô một ly rượu mạnh.
Trong tích tắc tên phục vụ đem cho Mộng Dung một ly Brandy.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Vừa nói Mộng Dung vừa nâng ly rượu lên, uống một hơi cạng.
“Tôi chỉ thấy bất bình cho Mộng tiểu thư.
Cô đã theo Mạnh Hùng một thời gian dài mà chẳng được gì cả.”
Nói xong Mạnh Khang xoay người bỏ đi, trên mặt anh hiện lên nụ cười đắc ý.
Mộng Dung càng nghe những lời khiêu khích của Mạnh Khang, tâm tình cô càng trở nên chán nản.
Cô vì Mạnh Hùng mà làm rất nhiều chuyện, nhưng ngoài lần đầu tiên của cô thì Mạnh Hùng chưa từng đụng vào cô lần nữa.
Cô biết anh muốn lợi dụng cô để chọc tức Kiều Nhi, nhưng cô vẫn phối hợp với anh.
Sau khi rơi khỏi cửa hàng áo cưới Huyên Thoại.
Tâm tình của Mạnh Hùng vô cùng bực bội, anh tức giận ngồi vào phía sau ghế xe do Ngô Đức lái.
Mộng Dung chưa kịp lên xe thì giọng nói lạnh lùng chứa đựng sự nguy hiểm của Mạnh Hùng vang lên.
“Đừng tự nghĩ mình thông minh.
Ai cho phép cô nói như vậy.”
Mộng Dung nghe ra trong lời nói của Mạnh Hùng, không chỉ đơn giản là lời trách móc mà nó là một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo cô phải biết thân phận của mình, không nên tự cho mình là thông minh.
Mộng Dung chợt nhớ đến vừa rồi ở trước mặt Kiều Nhi, cô cố tình kêu bọn họ đem lễ phục tới biệt thự Mạnh Viên.
Thì ra anh là vì chuyện đó mà tức giận.
Nói xong Mạnh Hùng không đợi Mộng Dung lên xe, chiếc xe cadillac sang trọng đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Mộng Dung càng nghĩ thì trong lòng càng phiền muộn.
Cô kêu tên phục vụ đem cho cô thêm vài ly Brandy.
Giờ phút này chỉ có rượu mạnh mới có thể làm trái tim cô tê dại, không còn cảm giác đau đớn nữa.
Mộng Dung uống hết ly này đến ly khác.
Cô tự nói với bản thân mình.
“Tạo sao mình lại yêu Mạnh Hùng, một người mà suốt cả đời cô cũng không với tới.”
Mộng Dung uống đến khi cô mất đi ý thức, nằm gục trên bàn.
Trở lại đại sảnh Kiều Nhi nhìn một vòng tìm kiếm Mạnh Khang.
Mạnh Khang đang trò chuyện với mấy vị chủ tịch của các công ty lớn.
Anh nhìn thấy Kiều Nhi đang ngơ ngác đứng một mình, Mạnh Khang
liền lịch sự nói.
“Mời các vị cứ tự nhiên.”
Nói xong anh sải bước về phía Kiều Nhi.
Mạnh Khang đi đến nắm tay Kiều Nhi nói.
“Em đi đâu anh tìm em khắp nơi, đã đến giờ hành lễ.”
Kiều Nhi cười ngọt ngào trong lòng đang nghĩ đến lúc cô rời khỏi Mạnh Hùng, anh còn lu manh nói với cô.
“Tối nay........ anh còn muốn ăn em thêm một lần nữa.”
Vừa nói môi anh vừa nhích lên cười gian trá.
Mạnh Khang nhìn thấy dáng vẻ chìm đắm trong hạnh phúc của Kiều Nhi, anh còn tưởng vì anh mà cô cảm thấy hạnh phúc.
Mạnh Khang yêu thương dùng tay vuốt ve mái tóc dài đen óng ánh của Kiều Nhi.
Mạnh Hùng vừa từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cử chỉ thân mật của Mạnh Khang đối với Kiều Nhi, sắc mặt anh tối xầm lại trong lòng tức giận.
Nhưng trong tích tắc nét mặt giận dữ của Mạnh Hùng, đã được thay thế bằng nụ cười nguy hiểm.
Lúc này Sam và thuộc hạ của mình, gấp gáp từ bên ngoài chạy vào.
Sam cung kính đứng trước mặt Mạnh Khang nói.
“Chủ nhân, Lôi tổng, Tràn tổng và Nam tổng cũng đến.”
Mạnh Khang hơi kinh ngạc.
“Anh đâu có mời bọn họ, tại sao họ lại đến đây?
Không lẽ Kiều Nhi mời họ?”
Trong lòng Mạnh Khang thầm nghĩ, anh quay sang nhìn Kiều Nhi muốn hỏi cô.
Nhưng khi nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Kiều Nhi không kém gì với anh, Mạnh Khang cũng không hỏi cô.
Danh sách chương