Chương 103
Từ đó về sau cô ăn được rất nhiều, có thể là bị ám ảnh rồi.
Cô sợ mình không ăn nhiều một chút thì bữa tiếp theo không biết ở đâu, có khi sẽ chết đói.
Bởi thế nên cô thề, sau này có tiền rồi thì chuyện cô làm đầu tiên chính là không được để cho cái bụng của mình đói.
Nhưng cô cảm thấy rằng con gái quá tham ăn sẽ để cho người khác cười chê.
Bởi vậy nên khi ăn cơm trước mặt người khác cô đều khống chế lượng cơm của mình, nhất là khi đi ăn chung với Cố Thành Trung.
Trước kia cô còn không biết là anh có tiền, luôn lo rằng nếu như anh biết mình ăn nhiều như thế thì sẽ chê cô. Cho nên mới im lặng giấu diếm.
“Em sợ anh chế em ăn nhiều, lỡ đâu anh sợ em ăn sạt nghiệp của anh rồi anh chạy thì làm sao bây giờ?”
Hứa Trúc Linh nói một cách đáng thương: “Hơn nữa ăn cơm với anh có áp lực lớn lắm, còn phải chú ý lễ nghi. Em cố ý xem, người ta nói quý tộc ăn cơm phải nhau hai mươi lần rồi nuốt mới tính là lễ phép. Còn có cơm Tây, cơm Thái…”
“Nhiều lắm đó.”
“Ai bảo em nhớ mất chuyện này?”
“Lỡ đâu sau này kết hôn, anh dẫn em đi mời rượu mà em bị người khác cười thì sao chứ? Hay là anh cảm thấy em không được nên muốn giấu em đi chứ gì?”
“Cho dù có giấu em đi thì đó cũng là nhà vàng giấu người đẹp.”
“Em thích nghe mấy lời này, em vốn là người đẹp mà.”
“Hứa Trúc Linh, em đúng là để anh lau mắt mà nhìn đấy nhé, vậy mà em còn ăn nhiều hơn đàn ông! Em là quỷ chết đói đầu thai à?”
“Không phải là heo sao?” Hứa Trúc Linh nháy mắt rồi nói với vẻ vô tội.
“Có gì khác nhau à?”
“Có chứ, heo cũng đáng yêu mà, giống như heo guinea!”
“Con heo Guinea này có thể dán lên bốn chữ.”
“Chữ gì?”
“Heo đợi làm thịt.”
Cố Thành Trung nói một cách bất đắc dĩ.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì chu môi rồi nói: “Nếu như anh không muốn em anh hết lương thực nhà anh thì em không ăn nữa. Em cũng là người có nguyên tắc chứ! Dù sao thì đi chung với anh là ăn không đủ no cũng chẳng phải là chuyện một hai lần nữa rồi.”
“Sau này em chỉ có thể ăn lương thực nhà anh mà thôi. Còn muốn ăn gì nữa không, anh làm cho em.”
“Em muốn ăn KFC.” Cô nói.
Cô không muốn ăn đồ ăn chính, tự dưng lại thèm mấy đồ ăn vặt lộn xộn đó.
Cánh gà rán, miếng gà chiên xù, hambuger gà cay, lại thêm một ly trà sữa, hạnh phúc cũng chỉ đến thế mà thôi.
“KFC là cái gì?”
“A… anh là người ngoài hành tinh à? KFC, McDonalds, Pizza Hut mà cũng không biết ư?”
“Bán cái gì?”
“Hamburger, gà rán, pizza các kiểu!”
“Đồ ăn nhanh à?”
“Đúng thế.”
“Ồ, anh không ăn thực phẩm rác.”
“Nhưng lúc trước anh ăn rồi mà.” Ừ, bởi thế nên anh mới ngộ độc thực phẩm đó.
Cố Thành Trung lẩm bẩm câu nói này trong lòng rồi nói tiếp: “Vậy em muốn ăn không? Anh đi mua cho em.”
“Không phải là nên gọi người ta đưa tới sao?” Cô lấy điện thoại ra rồi nói với vẻ không hiểu.
Cuối cùng cô cũng đã biết điểm yếu của Cố Thành Trung rồi.
Anh không hề hay biết gì về những món ăn bình dân.
Từ trước tới giờ chưa từng ăn đồ ăn nhanh, cũng chưa từng gọi đồ ăn giao hàng. Những gì anh không hứng thú thì cho dù có bảo anh liếc nhìn anh cũng sẽ cảm thấy lãng phí thời ian.
Anh quen với việc ăn rauu quả hữu cơ đầy dinh dưỡng, ăn quen cơm Tây bò bít tết.
Thức uống cũng chỉ có ba loại. Nước trà, cà phê và nước lọc.
Trà phải là trà ngon được hái trước cơn mưa sáng sớm.
Cà phê phải là vừa mới xay rồi pha chế. Nước lọc cũng phải được lấy từ trên núi tuyết nào đó.
Anh chẳng biết gì về cơm hộp, bún thập cẩm cay, xiên nướng các loại.
Hứa Trúc Linh như phát hiện ra đại lục mới. Cô đặt đồ ăn xong rồi đi tới vỗ vai Cố Thành Trung và cười nói: “Cố Thành Trung, lần này anh có lộc ăn rồi đây. Vậy mà anh chưa từng anh nhiều mỹ vị nhân gian như thế, sau này em sẽ dẫn anh đi ăn từng cái một.
“Ừ, anh đi gọi mọt cú điện thoại đã, em ngồi đây đợi giao hàng đi.”
“Đi đi, anh tìm được em là hạnh phúc lắm đó. Trên đời này sao lại có người bạn gái tuyệt vời như em chứ?”
Cố Thành Trung đi tới một bên rồi gọi cho Nguyên Doanh.
“Nguyên Doanh, xe cứu thương nhanh hay tôi lái xe nhanh hơn?”
“Xe cứu thương có thể vượt đèn đỏ.”
“Vậy lát nữa cậu giúp tôi liên hệ một chiếc xe cứu hộ, nửa tiếng sau tới chỗ tôi. Nhớ phải tắt còi đi đấy.”
“Cậu lại thử độc rồi à? Không đúng, sao có thể nói là thử độc chứ, phải nói là hi sinh vì tình yêu.”
“Người anh em, chúc tôi may mắn đi.”
Rất nhanh sau đó thức ăn ngoài đã được đưa tới. Khi anh giao hàng đi tới đây thì vừa kiểm tra đơn đặt hàng vừa nhìn chằm chằm vào biệt thự sang trọng trước mặt.
Người có tiền như thế này mà còn ăn đồ ăn ngoài ư? Có lầm không thế?”
Anh ta lấy hết can đảm đi tới nhấn chuông cửa. Bên trong có một cái đầu nhỏ chui ra. Hứa Trúc Linh cố ý đội mũ, che mặt mình đi.
“Thức ăn ngoài à?”
“Đây là pizza của bạn.”
“Cảm ơn.”
Chỉ một lát sau, cổ vịt, hamburger, bắp nướng, hai ly trà sữa đã được bày lên bàn.
Hứa Trúc Linh nhìn mọi thứ trên bàn thì bung lại kêu vang, cô cảm giác như mười cái bánh chẻo mình vừa mới ăn đã bị tiêu hóa hết rồi vậy.
Cô còn có thể ăn nữa.
Ăn một miếng pizza, uống một ngụm trà sữa, cảm giác rất vui vẻ!”
Cố Thành Trung ôm quyết tâm quyết tử, cảm giác mỗi miếng mình ăn đều là ma túy.
Những thứ này có thể ăn thật ư? Ăn xong sẽ không chết đâu nhỉ?
Cố Thành Trung ăn một nửa thì nhận được.
điện thoại của Nguyên Doanh, anh ta gọi anh đi.
Hứa Trúc Linh cũng chẳng thấy có gì, cô ngồi ăn một mình cũng được Cô ôm máy tính, ngồi trên giường, ăn vui tới nỗi quên trời quên đất.
Cuộc đời này hạnh phúc quá Cô thật sự không biết là bây giờ Cố Thành Trung đã ngồi lên xe cứu thương rồi.
Phản ứng lần này không hề rõ ràng như lần trước, chỉ là có chút đau dạ dày mà thôi.
Cú điện thoại kia của Nguyên Doanh cũng là do Cố Thành Trung cố ý sắp xếp vì để giải cứu mình.
Ròng rã một đêm Cố Thành Trung khôn: về, Hứa Trúc Linh càng ăn càng thấy chán, bởi vì không có ai làm bạn với cô cả.
Lúc ngủ bên cạnh cũng vắng vẻ, điều này khiến cô có chút không thoải mái trong lòng.
Cô đã quen với việc ôm Cố Thành Trung mà chìm vào rất ngủ, đột nhiên không được ôm anh nên có chút không quen cho lắm.
Dường như, hơi thở của anh trong không khí cũng đã mờ nhạt rất nhiều.
¡ cô không ngủ được, ngày hôm sau Hứa Trúc Linh đi học với hai vết thâm trên mắt.
Cô gọi điện cho Cố Thành Trung, anh nói hôm nay rất bận, ban ngày cũng không thể đưa cô đi ăn, buổi tối cũng phải xem tình hình rồi mới biết có được về nhà hay không. Dường như anh lại trở nên bận rộn một cách rất đột nhiên Hứa Trúc Linh rất ngoan, cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Buổi trưa, lúc cô chuẩn bị đi căn tin ăn tạm cái gì đó thì không ngờ rằng có người tìm chính mình.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặt rất thời thượng.
Cô ta vòng hai tay trước ngực, cằm hếch lên trời, giống như là nhìn người bằng nửa con mắt.
“Cô chính là Hứa Trúc Linh à?”
Trong giọng nói của cô ta có chút giễu cợt.
Hứa Trúc Linh nhìn người trước mặt, cô chắc chắn rằng mình không quen người này.
“Cô là ai? Tìm tôi làm gì?”
“Tôi là Cố Thành Trung, cô nhớ cái tên này.
cho kỹ, bởi vì sau này tôi sẽ là vợ của Cố Thành Trung.”
“Cô nói thế là có ý gì?”
Hứa Trúc Linh nhíu mày, cô nói với vẻ không vui Chẳng lẽ lại là người theo đuổi Cố Thành Trung sao. Sao lại tìm tới chỗ cô rồi, chẳng lẽ cô ta biết quan hệ của hai người sao? Từ trước tới giờ Hứa Trúc Linh chưa từng gặp người này, dạo này kẻ thứ ba cũng lớn lối đến thế ư?
Từ đó về sau cô ăn được rất nhiều, có thể là bị ám ảnh rồi.
Cô sợ mình không ăn nhiều một chút thì bữa tiếp theo không biết ở đâu, có khi sẽ chết đói.
Bởi thế nên cô thề, sau này có tiền rồi thì chuyện cô làm đầu tiên chính là không được để cho cái bụng của mình đói.
Nhưng cô cảm thấy rằng con gái quá tham ăn sẽ để cho người khác cười chê.
Bởi vậy nên khi ăn cơm trước mặt người khác cô đều khống chế lượng cơm của mình, nhất là khi đi ăn chung với Cố Thành Trung.
Trước kia cô còn không biết là anh có tiền, luôn lo rằng nếu như anh biết mình ăn nhiều như thế thì sẽ chê cô. Cho nên mới im lặng giấu diếm.
“Em sợ anh chế em ăn nhiều, lỡ đâu anh sợ em ăn sạt nghiệp của anh rồi anh chạy thì làm sao bây giờ?”
Hứa Trúc Linh nói một cách đáng thương: “Hơn nữa ăn cơm với anh có áp lực lớn lắm, còn phải chú ý lễ nghi. Em cố ý xem, người ta nói quý tộc ăn cơm phải nhau hai mươi lần rồi nuốt mới tính là lễ phép. Còn có cơm Tây, cơm Thái…”
“Nhiều lắm đó.”
“Ai bảo em nhớ mất chuyện này?”
“Lỡ đâu sau này kết hôn, anh dẫn em đi mời rượu mà em bị người khác cười thì sao chứ? Hay là anh cảm thấy em không được nên muốn giấu em đi chứ gì?”
“Cho dù có giấu em đi thì đó cũng là nhà vàng giấu người đẹp.”
“Em thích nghe mấy lời này, em vốn là người đẹp mà.”
“Hứa Trúc Linh, em đúng là để anh lau mắt mà nhìn đấy nhé, vậy mà em còn ăn nhiều hơn đàn ông! Em là quỷ chết đói đầu thai à?”
“Không phải là heo sao?” Hứa Trúc Linh nháy mắt rồi nói với vẻ vô tội.
“Có gì khác nhau à?”
“Có chứ, heo cũng đáng yêu mà, giống như heo guinea!”
“Con heo Guinea này có thể dán lên bốn chữ.”
“Chữ gì?”
“Heo đợi làm thịt.”
Cố Thành Trung nói một cách bất đắc dĩ.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì chu môi rồi nói: “Nếu như anh không muốn em anh hết lương thực nhà anh thì em không ăn nữa. Em cũng là người có nguyên tắc chứ! Dù sao thì đi chung với anh là ăn không đủ no cũng chẳng phải là chuyện một hai lần nữa rồi.”
“Sau này em chỉ có thể ăn lương thực nhà anh mà thôi. Còn muốn ăn gì nữa không, anh làm cho em.”
“Em muốn ăn KFC.” Cô nói.
Cô không muốn ăn đồ ăn chính, tự dưng lại thèm mấy đồ ăn vặt lộn xộn đó.
Cánh gà rán, miếng gà chiên xù, hambuger gà cay, lại thêm một ly trà sữa, hạnh phúc cũng chỉ đến thế mà thôi.
“KFC là cái gì?”
“A… anh là người ngoài hành tinh à? KFC, McDonalds, Pizza Hut mà cũng không biết ư?”
“Bán cái gì?”
“Hamburger, gà rán, pizza các kiểu!”
“Đồ ăn nhanh à?”
“Đúng thế.”
“Ồ, anh không ăn thực phẩm rác.”
“Nhưng lúc trước anh ăn rồi mà.” Ừ, bởi thế nên anh mới ngộ độc thực phẩm đó.
Cố Thành Trung lẩm bẩm câu nói này trong lòng rồi nói tiếp: “Vậy em muốn ăn không? Anh đi mua cho em.”
“Không phải là nên gọi người ta đưa tới sao?” Cô lấy điện thoại ra rồi nói với vẻ không hiểu.
Cuối cùng cô cũng đã biết điểm yếu của Cố Thành Trung rồi.
Anh không hề hay biết gì về những món ăn bình dân.
Từ trước tới giờ chưa từng ăn đồ ăn nhanh, cũng chưa từng gọi đồ ăn giao hàng. Những gì anh không hứng thú thì cho dù có bảo anh liếc nhìn anh cũng sẽ cảm thấy lãng phí thời ian.
Anh quen với việc ăn rauu quả hữu cơ đầy dinh dưỡng, ăn quen cơm Tây bò bít tết.
Thức uống cũng chỉ có ba loại. Nước trà, cà phê và nước lọc.
Trà phải là trà ngon được hái trước cơn mưa sáng sớm.
Cà phê phải là vừa mới xay rồi pha chế. Nước lọc cũng phải được lấy từ trên núi tuyết nào đó.
Anh chẳng biết gì về cơm hộp, bún thập cẩm cay, xiên nướng các loại.
Hứa Trúc Linh như phát hiện ra đại lục mới. Cô đặt đồ ăn xong rồi đi tới vỗ vai Cố Thành Trung và cười nói: “Cố Thành Trung, lần này anh có lộc ăn rồi đây. Vậy mà anh chưa từng anh nhiều mỹ vị nhân gian như thế, sau này em sẽ dẫn anh đi ăn từng cái một.
“Ừ, anh đi gọi mọt cú điện thoại đã, em ngồi đây đợi giao hàng đi.”
“Đi đi, anh tìm được em là hạnh phúc lắm đó. Trên đời này sao lại có người bạn gái tuyệt vời như em chứ?”
Cố Thành Trung đi tới một bên rồi gọi cho Nguyên Doanh.
“Nguyên Doanh, xe cứu thương nhanh hay tôi lái xe nhanh hơn?”
“Xe cứu thương có thể vượt đèn đỏ.”
“Vậy lát nữa cậu giúp tôi liên hệ một chiếc xe cứu hộ, nửa tiếng sau tới chỗ tôi. Nhớ phải tắt còi đi đấy.”
“Cậu lại thử độc rồi à? Không đúng, sao có thể nói là thử độc chứ, phải nói là hi sinh vì tình yêu.”
“Người anh em, chúc tôi may mắn đi.”
Người có tiền như thế này mà còn ăn đồ ăn ngoài ư? Có lầm không thế?”
Anh ta lấy hết can đảm đi tới nhấn chuông cửa. Bên trong có một cái đầu nhỏ chui ra. Hứa Trúc Linh cố ý đội mũ, che mặt mình đi.
“Thức ăn ngoài à?”
“Đây là pizza của bạn.”
“Cảm ơn.”
Chỉ một lát sau, cổ vịt, hamburger, bắp nướng, hai ly trà sữa đã được bày lên bàn.
Hứa Trúc Linh nhìn mọi thứ trên bàn thì bung lại kêu vang, cô cảm giác như mười cái bánh chẻo mình vừa mới ăn đã bị tiêu hóa hết rồi vậy.
Cô còn có thể ăn nữa.
Ăn một miếng pizza, uống một ngụm trà sữa, cảm giác rất vui vẻ!”
Cố Thành Trung ôm quyết tâm quyết tử, cảm giác mỗi miếng mình ăn đều là ma túy.
Những thứ này có thể ăn thật ư? Ăn xong sẽ không chết đâu nhỉ?
Cố Thành Trung ăn một nửa thì nhận được.
điện thoại của Nguyên Doanh, anh ta gọi anh đi.
Hứa Trúc Linh cũng chẳng thấy có gì, cô ngồi ăn một mình cũng được Cô ôm máy tính, ngồi trên giường, ăn vui tới nỗi quên trời quên đất.
Cuộc đời này hạnh phúc quá Cô thật sự không biết là bây giờ Cố Thành Trung đã ngồi lên xe cứu thương rồi.
Phản ứng lần này không hề rõ ràng như lần trước, chỉ là có chút đau dạ dày mà thôi.
Cú điện thoại kia của Nguyên Doanh cũng là do Cố Thành Trung cố ý sắp xếp vì để giải cứu mình.
Ròng rã một đêm Cố Thành Trung khôn: về, Hứa Trúc Linh càng ăn càng thấy chán, bởi vì không có ai làm bạn với cô cả.
Lúc ngủ bên cạnh cũng vắng vẻ, điều này khiến cô có chút không thoải mái trong lòng.
Cô đã quen với việc ôm Cố Thành Trung mà chìm vào rất ngủ, đột nhiên không được ôm anh nên có chút không quen cho lắm.
Dường như, hơi thở của anh trong không khí cũng đã mờ nhạt rất nhiều.
¡ cô không ngủ được, ngày hôm sau Hứa Trúc Linh đi học với hai vết thâm trên mắt.
Cô gọi điện cho Cố Thành Trung, anh nói hôm nay rất bận, ban ngày cũng không thể đưa cô đi ăn, buổi tối cũng phải xem tình hình rồi mới biết có được về nhà hay không. Dường như anh lại trở nên bận rộn một cách rất đột nhiên Hứa Trúc Linh rất ngoan, cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Buổi trưa, lúc cô chuẩn bị đi căn tin ăn tạm cái gì đó thì không ngờ rằng có người tìm chính mình.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặt rất thời thượng.
Cô ta vòng hai tay trước ngực, cằm hếch lên trời, giống như là nhìn người bằng nửa con mắt.
“Cô chính là Hứa Trúc Linh à?”
Trong giọng nói của cô ta có chút giễu cợt.
Hứa Trúc Linh nhìn người trước mặt, cô chắc chắn rằng mình không quen người này.
“Cô là ai? Tìm tôi làm gì?”
“Tôi là Cố Thành Trung, cô nhớ cái tên này.
cho kỹ, bởi vì sau này tôi sẽ là vợ của Cố Thành Trung.”
“Cô nói thế là có ý gì?”
Hứa Trúc Linh nhíu mày, cô nói với vẻ không vui Chẳng lẽ lại là người theo đuổi Cố Thành Trung sao. Sao lại tìm tới chỗ cô rồi, chẳng lẽ cô ta biết quan hệ của hai người sao? Từ trước tới giờ Hứa Trúc Linh chưa từng gặp người này, dạo này kẻ thứ ba cũng lớn lối đến thế ư?
Danh sách chương