Chương 31: Rắc rối em gây ra, anh sẽ xử lý
Không được nuốt lời? Cô vô thức đưa mắt liếc nhìn Cố Thành Trung, anh cũng nhìn cô đầy chăm chú, bên trong ánh mắt thâm trầm của anh có một tia xúc cảm gì đó mà cô không nhìn ra được.
Cô không biết Cố Thành Trung có mong chờ điều này hay không?
Cô nói: “Bác trai, cháu hiểu rồi, cháu sẽ không nuốt lời, hy vọng là sau này cháu thật sự có thể gọi bác là bố.”
Cố Chí Thanh nghe cô nói vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, không ngừng gật đầu.
Thằng Ba bị như vậy mà còn có thể tìm về một cô vợ xinh xắn và chu đáo như này, đây quả là phúc đức của nó.
Trước khi rời đi, Cố Chí Thanh còn dặn đi dặn lại nếu như Cố Thành Trung dám bắt nạt cô thì cô phải gọi ngay cho ông, ông nhất định sẽ tới đòi lại công bằng cho cô.
Ông vừa đi khỏi, cô liền lắc lắc chiếc vòng trên tay, nói với anh: “Cố Thành Trung, đây có được tính là kim bài miễn tử của em không?”
“Ừ, có thể coi là vậy.”
“Vậy thì tốt rồi, em sẽ giữ lại, nếu sau này em có gây ra rắc rối gì vẫn có thể dọn tới nhà mẹ chồng tương lai của em.”
“Cô gái ngốc, nếu em có gây ra bất cứ rắc rối gì, chồng em cũng sẽ giúp em xử lý ổn thỏa.”
Anh búng nhẹ trán cô, khóe miệng gợn lên một đường cong nhàn nhạt, trong ánh mắt mang đầy ý cười, còn có một nét cưng chiều không dễ nhận ra.
Hình dáng nhỏ bé của Hứa Trúc Linh in trong đôi mắt anh tuấn sáng ngời của anh.
Cố Thành Trung đưa Hứa Trúc Linh tới trường, cô nói với anh buổi trưa không cần tới ăn trưa cùng cô bởi cô đã có hẹn với Bạch Minh Châu.
Giờ Bạch Minh Châu đang làm thực tập sinh ở J.C nên muốn mời cô ăn cơm.
Anh gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô xuống xe.
Lúc anh vừa chuẩn bị lái xe rời đi thì bất ngờ có tiếng di động vang lên.
Nhìn thấy hình ảnh trong màn hình điện thoại hiện lên, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngay sau khi anh trả lời, một giọng nữ mệt mỏi vang lên từ phía đầu dây bên kia. Mặc dù vậy nhưng âm thanh nghe vẫn vô cùng dễ chịu.
“Thành Trung.”
Cô gọi tên anh.
“Mệt lắm hả? Nghe giọng của em thì có vẻ như em đang không được ổn lắm.”
“Cố Uyên cứ nhất định đòi quay về, em dỗ cả một buổi sáng cũng không dỗ được, bây giờ có lẽ nó mệt nên ngủ thiếp đi rồi.”
“Em suy nghĩ một chút xem có thể đưa con bé về đây không? Đã bốn năm em chưa trở về rồi, thật sự không muốn về thử xem sao ư?”
“Không cần đâu, em gọi cho anh chủ yếu là muốn hỏi điều này, nghe nói anh có bạn gái rồi, là thật sao?”
“Nói đúng ra thì, anh có vợ sắp cưới rồi. Sau này cô ấy sẽ là vợ của anh.”
Hình bóng nhỏ bé của Hứa Trúc Linh lại hiện lên trong tâm trí của Cố Thành Trung, giọng nói của anh cũng vì thế mà trở nên càng nhẹ nhàng.
Cô gái đó nghe thấy vậy, cảm thán nói: “Tốt rồi, Thành Trung, em thật sự chúc phúc cho anh. Không nói chuyện nữa, em còn có chút chuyện, cúp máy đây.”
Cố Thành Trung gật đầu, sau khi cúp điện thoại ánh mắt trở nên sâu thẳm âm u, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Rốt cuộc thì cô ấy vẫn không muốn quay trở về…
Trong lúc Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu ăn cơm trưa, Bạch Minh Châu tò mò hỏi người bạn thân của cô về tình trạng chung sống với Cố Thành Trung.
Hứa Trúc Linh nghiêm túc ngẫm nghĩ lại rồi mới trả lời: “Tớ và anh ấy rất hòa thuận, không có mâu thuẫn gì, bác trai cũng đối xử với tớ rất tốt.”
“Vậy thì tốt, tớ còn sợ Cố Thành Trung bắt nạt cậu nữa kìa. Nếu như anh ta dám bắt nạt cậu, chị em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!” Bạch Minh Châu nói với giọng điệu đầy ngữ khí.
“Mà này, Minh Châu, cậu nói xem giữa vợ chồng có kiểu tình cảm trong sáng như vậy không? Kiểu chỉ nói về tình cảm, chứ không phải kiểu nói về thể xác…”
“Phụt…”
Bạch Minh Châu nghe Hứa Trúc Linh nói vậy, vì bất ngờ nên bị sặc, phun r toàn bộ ngụm nước vừa uống.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng tránh được, lấy giấy đưa cho Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu vừa ho vừa lau miệng, vội vàng hỏi: “Cậu… Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa cho tớ nghe xem.”
“Thì chỉ nói chuyện tình cảm, không đề cập gì đến chuyện kia… Ví dụ như chuyện giường chiếu…”
“Cậu bị ngốc sao?” Bạch Minh Châu gõ vào đầu cô: “Sở dĩ người ta kết hôn không phải chỉ vì tình cảm mà còn là vì để có thể tiếp nối đời sau nữa cậu có hiểu không? Cậu biết có bao nhiêu người trước khi cưới đều sống thử không? Đó đều là vì sợ kết hôn xong không hợp chuyện giường chiếu, vì vậy cần phải thử trước mới quyết định tiến đến hôn nhân. Nếu sau khi kết hôn mà không hạnh phúc thì giữa hai vợ chồng sẽ xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng đó!”
“Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?” Hứa Trúc Linh thật sự lo lắng.
Không được nuốt lời? Cô vô thức đưa mắt liếc nhìn Cố Thành Trung, anh cũng nhìn cô đầy chăm chú, bên trong ánh mắt thâm trầm của anh có một tia xúc cảm gì đó mà cô không nhìn ra được.
Cô không biết Cố Thành Trung có mong chờ điều này hay không?
Cô nói: “Bác trai, cháu hiểu rồi, cháu sẽ không nuốt lời, hy vọng là sau này cháu thật sự có thể gọi bác là bố.”
Cố Chí Thanh nghe cô nói vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, không ngừng gật đầu.
Thằng Ba bị như vậy mà còn có thể tìm về một cô vợ xinh xắn và chu đáo như này, đây quả là phúc đức của nó.
Trước khi rời đi, Cố Chí Thanh còn dặn đi dặn lại nếu như Cố Thành Trung dám bắt nạt cô thì cô phải gọi ngay cho ông, ông nhất định sẽ tới đòi lại công bằng cho cô.
Ông vừa đi khỏi, cô liền lắc lắc chiếc vòng trên tay, nói với anh: “Cố Thành Trung, đây có được tính là kim bài miễn tử của em không?”
“Ừ, có thể coi là vậy.”
“Vậy thì tốt rồi, em sẽ giữ lại, nếu sau này em có gây ra rắc rối gì vẫn có thể dọn tới nhà mẹ chồng tương lai của em.”
“Cô gái ngốc, nếu em có gây ra bất cứ rắc rối gì, chồng em cũng sẽ giúp em xử lý ổn thỏa.”
Anh búng nhẹ trán cô, khóe miệng gợn lên một đường cong nhàn nhạt, trong ánh mắt mang đầy ý cười, còn có một nét cưng chiều không dễ nhận ra.
Hình dáng nhỏ bé của Hứa Trúc Linh in trong đôi mắt anh tuấn sáng ngời của anh.
Cố Thành Trung đưa Hứa Trúc Linh tới trường, cô nói với anh buổi trưa không cần tới ăn trưa cùng cô bởi cô đã có hẹn với Bạch Minh Châu.
Giờ Bạch Minh Châu đang làm thực tập sinh ở J.C nên muốn mời cô ăn cơm.
Anh gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô xuống xe.
Lúc anh vừa chuẩn bị lái xe rời đi thì bất ngờ có tiếng di động vang lên.
Nhìn thấy hình ảnh trong màn hình điện thoại hiện lên, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngay sau khi anh trả lời, một giọng nữ mệt mỏi vang lên từ phía đầu dây bên kia. Mặc dù vậy nhưng âm thanh nghe vẫn vô cùng dễ chịu.
“Thành Trung.”
Cô gọi tên anh.
“Mệt lắm hả? Nghe giọng của em thì có vẻ như em đang không được ổn lắm.”
“Cố Uyên cứ nhất định đòi quay về, em dỗ cả một buổi sáng cũng không dỗ được, bây giờ có lẽ nó mệt nên ngủ thiếp đi rồi.”
“Em suy nghĩ một chút xem có thể đưa con bé về đây không? Đã bốn năm em chưa trở về rồi, thật sự không muốn về thử xem sao ư?”
“Không cần đâu, em gọi cho anh chủ yếu là muốn hỏi điều này, nghe nói anh có bạn gái rồi, là thật sao?”
“Nói đúng ra thì, anh có vợ sắp cưới rồi. Sau này cô ấy sẽ là vợ của anh.”
Hình bóng nhỏ bé của Hứa Trúc Linh lại hiện lên trong tâm trí của Cố Thành Trung, giọng nói của anh cũng vì thế mà trở nên càng nhẹ nhàng.
Cô gái đó nghe thấy vậy, cảm thán nói: “Tốt rồi, Thành Trung, em thật sự chúc phúc cho anh. Không nói chuyện nữa, em còn có chút chuyện, cúp máy đây.”
Cố Thành Trung gật đầu, sau khi cúp điện thoại ánh mắt trở nên sâu thẳm âm u, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Rốt cuộc thì cô ấy vẫn không muốn quay trở về…
Trong lúc Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu ăn cơm trưa, Bạch Minh Châu tò mò hỏi người bạn thân của cô về tình trạng chung sống với Cố Thành Trung.
Hứa Trúc Linh nghiêm túc ngẫm nghĩ lại rồi mới trả lời: “Tớ và anh ấy rất hòa thuận, không có mâu thuẫn gì, bác trai cũng đối xử với tớ rất tốt.”
“Vậy thì tốt, tớ còn sợ Cố Thành Trung bắt nạt cậu nữa kìa. Nếu như anh ta dám bắt nạt cậu, chị em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!” Bạch Minh Châu nói với giọng điệu đầy ngữ khí.
“Mà này, Minh Châu, cậu nói xem giữa vợ chồng có kiểu tình cảm trong sáng như vậy không? Kiểu chỉ nói về tình cảm, chứ không phải kiểu nói về thể xác…”
“Phụt…”
Bạch Minh Châu nghe Hứa Trúc Linh nói vậy, vì bất ngờ nên bị sặc, phun r toàn bộ ngụm nước vừa uống.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng tránh được, lấy giấy đưa cho Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu vừa ho vừa lau miệng, vội vàng hỏi: “Cậu… Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa cho tớ nghe xem.”
“Thì chỉ nói chuyện tình cảm, không đề cập gì đến chuyện kia… Ví dụ như chuyện giường chiếu…”
“Cậu bị ngốc sao?” Bạch Minh Châu gõ vào đầu cô: “Sở dĩ người ta kết hôn không phải chỉ vì tình cảm mà còn là vì để có thể tiếp nối đời sau nữa cậu có hiểu không? Cậu biết có bao nhiêu người trước khi cưới đều sống thử không? Đó đều là vì sợ kết hôn xong không hợp chuyện giường chiếu, vì vậy cần phải thử trước mới quyết định tiến đến hôn nhân. Nếu sau khi kết hôn mà không hạnh phúc thì giữa hai vợ chồng sẽ xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng đó!”
“Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?” Hứa Trúc Linh thật sự lo lắng.
Danh sách chương