Wind hốt hoảng trong lòng lúc này cô đã không còn đường thoát, đành đứng yên tại chỗ nhắm chặt mắt, hai tay đưa lên che lại gương mặt xinh đẹp của mình.

Chí ít khi bị đánh dung nhan kiều diễm của cô, cũng không để lại sẹo.

"......"

Vài giây trôi qua Wind không thấy động tỉnh gì, sự đau đớn cô chuẩn bị tâm lý để đón lấy không hề tới.

Cô từ từ hé mở mắt muốn xem tình hình ra sao.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô kinh ngạc, cặp mắt sáng ngời mở thật to.

Lúc này Ngạo Thiên đã không còn vẻ mặt lãnh đạm của vừa rồi, anh cau mày bàn tay cường tráng giữ chặt cánh tay dơ bẩn của gã đàn ông đang giơ lên trước mặt, không cho hắn làm tổn thương cô.

Tên đàn ông bị Ngạo Thiên nắm chặt cổ tay khiến hắn đau đớn, hắn trợn mắt nhìn Ngạo Thiên trong lòng không ngờ Ngạo Thiên bề ngòai nhìn lịch lãm như vậy, nhưng sức mạnh thật kinh người.

Hắn dằn xuống cơn đau đớn trong lòng, nghiến răng ken két phun ra từng chữ một.

- Không phải chuyện của mày, khôn hồn thì đừng xen vào!

Ngạo Thiên nghe hắn buông ra lời hâm dọa, gương mặt tuấn lãnh không hề biến sắc, anh trầm tĩnh một cách lạ thường trước tình huống đơn thân độc mã.

Wind hơi bất ngờ với hành động của Ngạo Thiên, hắn cũng biết giúp người hay sao? Đột nhiên đôi môi mỏng của Ngạo Thiên nhếch lên thành nụ cười khiêu khích, anh nhìn tên đàn ông kia cất giọng ngông cuồng.

- Tôi muốn xen vào, vậy các người định dùng cách gì để ngăn cản tôi?

Ba tên đàn ông nghe Ngạo Thiên nói vậy liền tức giận, thằng nhóc này không biết chết là gì để họ xem hắn sẽ dùng cách gì để lấy một chọi ba.

Tên đàn ông bị Ngạo Thiên giữ chặt đột nhiên lên tiếng.

- Lên!

Hắn vừa dứt câu hai tên đồng bọn không nghĩ ngợi, liền xông tới tập kích Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên nhanh tay bẻ quặp cánh tay của tên đàn ông về phía sau giữ chặt hắn, đôi chân thon dài mang đôi giày da bóng loáng vươn ra đá một cú vào lồng ngực vạm vỡ của một tên.

Sức mạnh của Ngạo Thiên khiến Wind thất kinh trong lòng, anh chỉ thản nhiên đá một cái, vậy mà tên đàn ông kia bị văng ra thật xa về phía sau, thân thể của hắn chạm mạnh xuống mặt đất tạo ra âm thanh nặng nề.

"Bịch......."

Vừa đối phó với hai tên đàn ông kia, Ngạo Thiên vừa dùng thêm sức khiến tên đàn ông bị Ngạo Thiên chế ngự đau đớn vô cùng, cảm giác như cánh tay của hắn sẽ bị Ngạo Thiên bẻ ra làm đôi bất cứ lúc nào.

Điều này khiến hắn kinh hãi trong lòng, cố gắng đứng im không dám động đậy.

Tên còn lại thấy đồng bọn của mình, một người bị bắt giữ một người bị trọng thương nằm đau đớn dưới mặt đất trong lòng phẫn nộ, cặp mắt gian xảo nhìn tứ phía tìm vũ khí để tấn công Ngạo Thiên.

Không tìm thấy gì chỉ nhìn thấy một cái thùng rác bằng sắt bên cạnh, hắn liền lao tới cầm cái thùng rác lên dùng hết sức ném về phía của Ngạo Thiên.

Những trò trẻ con này Ngạo Thiên không hề để trong mắt, vừa nhìn thấy cái thùng rác lao về phía mình anh liền vươn chân lên, một cước đá văng cái thùng rác sang một bên.

Nhưng không ngờ tên đàn ông thật xảo trá hắn chỉ dùng chiêu kích tướng, cố tình dùng cái thùng rác để phân chia sự chú ý của Ngạo Thiên.

Cái thùng rác vừa được ném ra tay hắn đã cầm sẵn con dao gâm ngắn gọn, nhắm vào người của Ngạo Thiên thẳng tay mà đâm tới.

Ngạo Thiên không để ý, khi anh ý thức được sự nguy hiểm đến cận kề, định xoay người đem gã đàn ông bị anh chế ngự ra làm bia, nhưng thật không ngờ lúc này Wind từ đâu xông ra, hai tay cô đột nhiên choàng qua vòng eo cường tráng của anh ôm anh thật chặt.

Cây dao gâm trên tay của gã đàn ông, bất ngờ đâm thẳng vào lưng cô.

Ngạo Thiên ngỡ ngàng nhưng chỉ trong tích tắc sự kinh ngạc đó trở nên phẫn nộ, anh giận dữ xô người đàn ông bị anh chế ngự sang một bên, đôi tay rắn chắc lập tức vươn ra ôm gọn thân thể mềm nhũn của Wind vào lòng.

Ngạo Thiên hoang mang ánh mắt sững sờ nhìn cô, anh không ngờ cô lại có thể hy sinh mạng sống của mình để cứu anh.

Ba tên đàn ông bất động trong giây lát, họ hoảng hốt khi nhìn thấy mình đã lỡ tay khiến cô gái này bị thương, họ chỉ muốn hụ dọa hai người một chút, tại sao lại thành ra như thế này?

Họ chỉ nhận tiền để theo bảo vệ ông chủ, không hề nghĩ đến trong nhiệm vụ lần này lại xảy ra án mạng.

Ba người nhìn nhau bằng ánh mắt sợ hãi, rồi nhanh chóng rút lui ra khỏi hiện trường, trong lòng thầm cầu nguyện tính mạng của cô gái kia đừng gặp nguy hiểm.

Wind với vẻ mặt nhăn nhó nằm yên trong lòng của Ngạo Thiên, máu từ trên lưng cô thắm ướt cả bàn tay rộng lớn của anh.

CMN! Mình đang nghĩ gì, tự nhiên sao lại xông ra để làm gì?

Đột nhiên mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ, cặp mắt nặng trĩu không tự chủ từ từ khép chặt lại.

Điều cuối cùng Wind nhớ được trước khi ngất đi, chính là giọng nói khẩn trương cùng với vẻ mặt lo lắng của Ngạo Thiên.

- Cô đừng sợ, có tôi ở đây.......

Ngạo Thiên nhìn thấy Wind mất đi tri giác trong lòng anh, gương mặt trắng bệt trán lấm tấm mồ hôi anh liền bế cô lên bước nhanh đến phòng 5612 của mình.

Ngạo Thiên vừa bước đến cửa phòng, một tay ôm chặt Wind, tay còn lại đưa ra dùng dấu vân tay của mình ấn vào bàn phím ổ khoá để mở cửa.

"Tích"

Tích một tiếng cánh cửa phòng hé mở ra, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm giác nao núng đến như vậy.

Ngạo Thiên với tâm trạng bồn chồn, dùng chân đá một cái, cánh cửa phòng mở bung ra, anh vội vàng bước nhanh vào trong.

Vừa bước vào cửa, tất cả đèn trong phòng lập tức được bật lên, khiến một căn phòng tối ôm như mực đột nhiên tỏa sáng.

Ngạo Thiên hơi nheo mắt vì chưa thích nghi được với ánh sáng, nhưng anh không hề bận tâm, điều anh lo lắng chính là cô gái vì anh nên mới bị thương.

Ngạo Thiên sải bước về phía phòng ngủ của mình, vừa đi ánh mắt khó hiểu vừa nhìn xuống cô gái nhỏ đang nằm yên trong lòng.

Vì sao cô lại cứu tôi?

Trong lòng còn đang thắc mắc, Ngạo Thiên chợt nhìn thấy trước ngực Wind lúc này cài một cây kim cài áo, anh sợ nó sẽ khiến cô khó chịu liền cẩn thận tháo cây kim cài áo xuống, đặt trên cái bàn bên cạnh giường lớn.

Ngạo Thiên thật chu đáo vì lưng Wind bị thương, nên anh nhẹ nhàng đặt cô nằm sắp xuống giường, lúc này được phủ bởi tấm ra trải giường màu trắng.

Ngạo Thiên đứng bất động ánh mắt mông lung nhìn bức tranh kiêu diễm trước mắt.

Lúc này Wind nhìn thật xinh đẹp thân hình tuyệt mỹ được che bởi cái váy màu kem bó sát vào người để lộ ra đường cong quyến rũ, phối hợp với mái tóc màu tím óng ánh dưới ánh đèn LED màu trắng, cùng với vết máu màu đỏ sẫm lan ra từ miệng vết thương trên lưng cô tạo thành một đóa hoa bỉ ngạn thật mê ly, nhìn vào vừa cảm giác xót xa vừa cảm giác quyến luyến, khiến ánh mắt lạnh lùng phẳng lặng của Ngạo Thiên chợt loé lên một cơn sóng dập dìu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện