Đôi môi mỏng của anh khẽ trường xuống cô cổ,sau đó là sương qai xanh.Bàn tay không yên lần mò vào váy cô.

Mục Lạc Anh cố giữ bình tĩnh:"Phàm, em sợ".

Mộ Tư Phàm nghe giọng nói êm dịu như nước mùa thu, nói nhẹ:"Anh, đừng sợ anh sẽ nhẹ nhàng ".

Mục Lạc Anh ngoan ngoãn, nghe giọng nói chắc chắn của anh cô cũng đã bớt sợ hơn.

Mộ Tư Phàm thấy cô không phản đối nữa, nhanh chóng cởi chiếc áo của cô, sau đó là cái váy, để lộ ra bộ đồ lót mỏng màu trắng gợi tình.

Mộ Tư Phàm cũng thuận tiện tháo nó ra luôn.Anh nói nhỏ:"Cởi cho anh"

Mục Lạc Anh bị giọng nói ma mị của anh mê hoặc, đầu óc trống rỗng,bàn tay nhỏ nhắn cởi từng cúc áo, chiếc quần tây xuống, vật nam tính đã cương từ bên trong. Anh không nhịn nổi nữa, kéo chiếc quần vướn víu xuống, cả hai người trần như nhọng.Thoạt sau,khắp sàn nhà đều là đồ phụ nữ và đàn ông.

Mộ Tư Phàm dùng tay xoa nắn đôi gò bồng mê người này, nắn bóp đủ kiểu, nhị hoa của cô cũng đã dựng đứng lên.

Mục Lạc Anh chìm trong hoan ái, miệng khẽ rên:"Ư~, Phàm em khó chịu".

Mộ Tư Phàm vẫn mạnh liệt hôn ngực cô, môi mỏng cắn nhẹ rồi nói:"Em muốn anh làm gì?".

Mục Lạc Anh ưỡn ẹo cơ thể, những dòng chất lỏng tuôn ra như suối chỉ mong ai đó đi vào.Cô chật vật nói:"Phàm, đừng trêu em nữa, Ư, đưa vào đi, em khó chịu".

Mộ Tư Phàm mỉm cười hảo hảo:"Em muốn gì? Nói đi anh liền chấp thuận".

Mục Lạc Anh khó chịu, chỉ tay xuống phía dưới:"Là nó,em muốn nó đi vào".

"Được,chiều ý em".

"Á......đau quá!".

Mộ Tư Phàm yêu thương hôn lên trán cô:"Em cũng đã từng làm rồi bây giờ lại trở về thời kì xử nữ ".

Mục Lạc Anh mất sức không nói nổi, bên dưới của cô truyền đến cảm giác đau vô cùng. Mộ Tư Phàm đã vào cuộc hoan ái, mạnh mẽ ra vào không ngừng, hai người dán chặt môi vào nhau,hôn một cách mãnh liệt.

Bên dưới, từng nhịp lên xuống động mắt người. Hai thân thể hòa là một cùng nhau đi đến vui sướng của hoan lạc.

Mộ Tư Phàm bỗng nhiên lật người cô lại, vật nam tính ra vào không ngừng, thoạt sau anh từ từ rút ra, Mục Lạc Anh cảm nhận như mất đi gì đó, nói:"Phàm, anh...."

Mộ Tư Phàm cướp lời:"Bảo bối, anh muốn em thử nó".

Mộ Tư Phàm bất nhiên cầm vật nhỏ, rồi nói. Cô ngại ngùng không dám nhìn nó, anh thừa cơ kéo cô:"Em ngặm nó đi rồi anh sẽ tiếp tục".

Mục Lạc Anh tất nhiên cảm thấy đang vui sướng,nên bất quá mà làm liều.Mộ Tư Phàm ngồi vang hai bên chân ra, mặt cô nóng ran, tay vén những sợi tóc rồi chòm người xuống, cầm vật nhỏ đưa vào miệng.

Mùi vị tanh tanh mà rất dễ chịu, cô không e ngại nữa cắn nhẹ vào nó,Mộ Tư Phàm mặc cho cô chơi đùa với vật nhỏ.

Mộ Tư Phàm thấy cô chưa thành thạo, nói:"Lạc Lạc, liếm nó đi em".

Mục Lạc Anh chiếm đầy dục vọng mà anh mang đến, lời nói của anh như một câu lệnh cô liền làm theo, môi nhỏ buông ra, cái luỡi liếm cung quang vật nhỏ, những cự long làm cho đầu lưỡi có chút nhột, vật nhỏ cương cứng nay lại to ra kích thích con ngươi của cô.

Cảm thấy việc này rất sung sướng, cô lại tiếp tục ngặm nhắm nó, cắn nó.

Mộ Tư Phàm nhịn không nổi với sự trêu đùa này của cô, trực tiếp đè cô xuống đưa vật nhỏ vào tư hoa. Cô lại rên:"Phàm..ư, sâu chút đi anh.".

Mộ Tư Phàm cười trừ chiều theo ý cô, vật nhỏ ra vào không ngừng, bất giác anh tay anh nâng mông cô lên, đưa sâu hơn nữa thõa mãn cả hai.

Mục Lạc Anh ngoan ngoãn mặc cho anh muốn làm gì thỳ làm.

Trôi qua thời gian khá lâu, vậy mà cuộc hoan aí vẫn chưa kết thúc, cô thỳ mệt lã người nhắm mắt lại, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Riêng anh thỳ sức lực dồi dào cộng thêm ba năm sáu tháng ăn chạy giờ mới được ăn mặn nên phải hưởng thụ chứ!

Mặc cho ai kia đã ngủ, bêm dưới vẫn không ngừng cùng anh hoạt động, lát sau anh cũng thấm mệt, khẽ gọi cô:"Bảo bối, cùng ra nhé!".

Trong cơn mê, cô chỉ nghe loáng thoáng, sau đó một dòng chất dịch trắng đục bắn ra khắp bụng cô.

Mộ Tư Phàm bất ngờ nhùn xuống nơi tư mật mà trêu chọc, môi mỏng lầm bầm:"Nơi này chỉ được vật nhỏ của anh vào thôi".

Mục Lạc Anh chép miệng:"Ưm..đừng quấy ngứa quá...".

Mộ Tư Phàm yêu thương nhìn người con gái đẹp kiêu sa, thân thể này và cả nơi này chỉ thuộc về một mình Mộ Tư Phàm anh.

Mộ Tư Phàm bế cô tắm rửa sạch sẽ rồi cho cô nghĩ ngơi. Anh cũng làm vscn xong, vừa làm việc vừa nhìn vào căn phòng của hai người lúc nãy hoan ái.

Tiểu Hiên không gõ cửa mà hiên ngang bước vào, hờn dỗi:"Baba, Phàm thị chẳng có gì vui cả? Con muốn mami dẫn con đi chơi, baba mau gọi mami cho cob đi".

Mộ Tư Phàm cười:"Mami con ngủ rồi".

Tiểu Hiên khó tin:"Mami bệnh hả ba? Sao ngủ sớm thế".

"Không có bệnh, chỉ là mệt mỏi quá thôi".

Tiểu Hiên như hiểu ra nhưng cố tình hỏi:"Làm gì mệt ạ!".

Mộ Tư Phàm không giấu:"Tạo em bé, con coa muốn em không?".

Tiểu Hiên thông minh như vậy, ắc biết hai người vừa làm gì. Tiểu Hiên vui vẻ gật đầu:"Baba và mami phải tạo ra bé gái nhé! Con thích em gái hơn".

Mộ Tư Phàm trố mắt nhìn con trai, sau đó lại hỏi:"Vì sao tiểu Hiên lại muốn em gái?".

Tiểu Hiên lưng nhỏ dựa vào cánh cửa, tay khoang lại như chú tiểu non:"Em gái để con cũng chiều, bảo vệ, cộng thêm không giành mami với con".

Mộ Tư Phàm bậc cười ha hả:"Dù cho em gái không giành mami thỳ mami chỉ là của ta, con không được đụng tới".

Tiểu Hiên hằng giọng:"Baba đừng có hồng, hừ! Con không dễ dàng để mami bị baba cướp đâu?".

Nói đoạn bé bước ra ngoài trong sự ghen tức của anh. Người đời nói không sai, con trai là kẻ địch lớn nhất của người đàn ông...

*^O^* TÌ BÀ PHIÊU BẠC
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện