Mạn Giai Khuynh thì chỉ có một lo lắng... cũng may Dục Ưu Hành đi công tác chứ nếu không sẽ nổi cơn ghen tanh bành.
Dục Ưu Hành.
Dục Ưu Hành.
Như nhớ lại chuyện gì, hai mắt của Mạn Giai Khuynh sáng rỡ.
Với tính cách nghịch ngợm của Mạn Giai Khuynh, cô không nhịn được suy nghĩ.
Bây giờ Dục Ưu Hành đi công tác, hẳn là ngày mai mới trở về, Tiêu Hỷ Nhi lại đang buồn, vậy....
Đi bar giải tỏa một chút sẽ không thành vấn đề gì phải không????.
Không ai nói thì Dục Ưu Hành sẽ không biết đâu.
( t.giả: chưa chắc nha cô nương, trời ơi~ những đứa con của ta đều suy nghĩ đơn giản như thế à)).
Mạn Giai Khuynh chắc chắn là vậy, vì thế đợi đến tối, cô liền túm Tiêu Hỷ Nhi lại nói ra ý định của mình.
Cả ngày nay Tiêu Hỷ Nhi rơi trong mù mịt, nhịn đến nổi sắp nổ tung, vừa nghe Mạn Giai Khuynh đề nghị liền lập tức đồng ý.
Bar?... cô chưa bao giờ đi đâu, cũng rất tò mò.
Cô muốn giải tỏa, mà rượu lại là một sự giải quyết tốt.
Nhưng mà, Tiêu Hỷ Nhi sực nhớ ra Mạn Giai Khuynh đã có chồng, cô liền e ngại.
Dục Ưu Hành mà biết.... trời ơi, hậu quả không biết sẽ như thế nào đâu.
Phải rồi, Tiêu Hỷ Nhi cũng không biết, Tiêu Á Ký mà biết cũng không biết sẽ như thế nào đâu.
Mạn Giai Khuynh liền xuề xòa:" yên tâm đi, Dục Ưu Hành đi công tác mai mới trở về, không có ai biết chúng ta đi bar đâu ".
Cô cũng muốn đi bar, lâu lắm rồi cô chưa đi đến đó, cô còn nhớ lần cuối cô vào đó là lúc còn ở kiếp trước.Bị Mạn Giai Khuynh tẩy não liền chấp nhận đề nghị hấp dẫn này.
Một giờ sau, hai người liền đến bar.
Mạn Giai Khuynh đơn giản mang tâm lý tò mò đến chơi, hai người không biết gọi cái gì, đành nhờ bartender đang tán gẫu với mình giới thiệu vài loại rượu, Mạn Giai Khuynh chỉ gọi một ly rượu nhẹ rồi ngồi nhấm nháp, Tiêu Hỷ Nhi thì ngược lại, mang theo tâm tư thất tình mà gọi tên toàn mấy loại rượu mạnh.
( bartender: là nhân viên pha chế rượu ở quầy bar).
Mạn Giai Khuynh đột nhiên hối hận, có khuyên cũng khuyên không được Tiêu Hỷ Nhi, dành cưỡng chế chỉ cho Tiêu Hỷ Nhi uống một ly.
Tiêu Hỷ Nhi bất đắc dĩ đồng ý.
Thức uống của Mạn Giai Khuynh là rượu nhẹ, có pha nước trái cây đa phần nhiều hơn rượu nên cũng dễ uống, Tiêu Hỷ Nhi lúc trước cũng chỉ uống rượu mơ mẹ Tiêu ủ, cũng chưa từng uống qua mấy thứ này, cô lần này lại gọi rượu mạnh, mùi cồn the cay độc thẳng vào mũi làm cho cô bị sặc.
Nhưng do buồn bã, Tiêu Hỷ Nhi cố gắng uống sạch, Mạn Giai Khuynh thấy cô nốc rượu liên tục, uống rồi lại ho khan, thì ngăn lại, bảo bartender làm một ly khác giống hệt cô cho Tiêu Hỷ Nhi.
" thật là... cậu có buồn thì cũng không nên uống như thế chứ ".
Tiếng nhạc sập sình ừ cả tai làm cho Tiêu Hỷ Nhi chỉ nghe loáng thoáng Mạn Giai Khuynh lầm bầm, cũng không biết lầm bầm về cái gì.
Lúc này có người đến gần hai cô.
" Tiêu Hỷ Nhi, có phải là em không?, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau ".
Tiêu Hỷ Nhi nhìn người đó, sực nhớ hóa ra là người hai hôm trước tặng hoa cho cô nhưng cô gửi trả lại, tên là Văn Dương, cũng vì tính đào hoa của hắn, Cô càng không thích, cô biết hắn chỉ đơn giản là muốn chinh phục cô, bởi vì cô không như những người con gái khác, sa ngã vào lời ngon tiếng ngọt của Văn Dương.
Tiêu Hỷ Nhi gật đầu:" đàn anh, rất vui lại gặp anh".
Mạn Giai Khuynh im lặng không lên Tiếng, lại nghe thấy Tiêu Hỷ Nhi gọi là đàn anh thì biết người này là bạn học của Tiêu Hỷ Nhi.
" thật trùng hợp, hai em muốn uống gì, anh mời ".
Văn Dương nhìn cô, trong mắt hơi lóe một chút âm mưu.
" cảm ơn, nhưng chúng em gọi món rồi "
Tiêu Hỷ Nhi uyển chuyển từ chối.
Văn Dương lại không muốn bỏ qua:" này này, ít nhất cho anh bày tốt chút lòng thành của mình đi, đừng từ chối anh ".
Hắn nói rồi, không đợi cô lên tiếng, quay sang phục vụ:" cho vị mỹ nữ này hai ly B52 ".
Bartender im lặng làm theo, nhưng trong lòng thầm nghĩ, lại không nhịn được nói ra:" thưa Văn Tiên sinh, lúc nãy hai cô ấy chỉ uống một chút rượu nhẹ, tửu lượng không được tốt, tôi e là B52 này....".
Văn Dương đang có âm mưu, sao có thể đổi ý, liền không khách khí nói:" không Sao, chỉ hai ly thôi, môiz người một ly không hề hấn gì".
Bartender lại ấp úng nhưng khách đã nói như thế, cũng đành làm theo mà pha hai ly B52.
( ta có từng học một lớp học pha chế rượu, đã từng uống qua B52, tuy nhỏ nhỏ nhưng có võ nha, người bình thường uống một ly là đã trời đất không thể phân biệt được rồi, nó là rượu mạnh).
( B52: thành phần gồm 3 tầng, kalua, baley, contrau, khi đổ rượu thì đổ mỗi loại một tầng, người ta dùng muỗng nhỏ, khi chế sẽ cẩn thận rót nhè nhẹ theo cán muỗng xuống để rượu không bị pha chung với nhau, trước khi uống sẽ bật lửa cho cháy trên miệng ly và dùng ống hút để uống, lúc uống sẽ hút một hơi sạch ly.
Ai tò mò thì tìm bác google nhé).
Cuộc nói chuyện chỉ có Văn Dương và Bartender nghe rõ, bởi vì tiếng nhạc cứ lấn át vào màn nhĩ nên cô không nghe thấy gì.
Lúc này di động của Mạn Giai Khuynh bất ngơ đổ chuông, Mạn Giai Khuynh liền nói muốn đi tolet nhận điện thoại, Tiêu Hỷ Nhi cũng thấy nếu bây giờ Mạn Giai Khuynh đi mất, một mình cô ở đây, cô không muốn phải ở chung với Văn Dương nên cũng đi theo.
Mạn Giai Khuynh nhìn màn hình di động mà lo lắng, vừa đến nơi tĩnh lặng liền nghe máy, Tiêu Hỷ Nhi nhìn thấy Mạn Giai Khuynh cười xuề xòa, một lúc sau sắc mặt đột nhiên trắng xanh.
Dục Ưu Hành hỏi cô đang ở đâu.
Bất giác Mạn Giai Khuynh nói dối mình đang ở nhà, chỉ nghe Dục Ưu Hành ừm một cái rồi nói:" anh đang ở nhà ".
Mạn Giai Khuynh liền tiêu đời...
Cô không còn cách gì khác dành nói thật, bên đầu dây kia im lặng, chỉ nói một câu:" không được chạy loạn,anh tới đón em" rồi cúp máy.
Mạn Giai Khuynh âm thầm muốn thổ tào: làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, xong rồi, Dục Ưu Hành sắp đến đây, sắp nổi giận đến nơi rồi".
Tiêu Hỷ Nhi ngạc nhiên:" chồng cậu về rồi à?, không phải nói là ngày mai Sao?".
Mạn Giai Khuynh ừ một cái:" thì lịch trình đúng ra là vậy, nhưng Dục Ưu Hành liều mạng làm việc để có thể về sớm, vì thế....".
" vậy bây giờ Dục Ưu Hành đang đến?".
Mạn Giai Khuynh lại ừ một cái.
Lúc này Tiêu Hỷ Nhi nhìn Mạn Giai Khuynh:" vậy thì câu đi trước mà lo an ủi người ta cho tốt đi nhé".
" đi trước?... cậu không về cùng tớ Sao?".
Tiêu Hỷ Nhi bĩa môi:" không đâu, tớ còn muốn ở lại một chút, với lại, tớ không dám đối mặt với cơn giận của chồng cậu đâu".
Mạn Giai Khuynh suy nghĩ cũng phải, không biết Dục Ưu Hành sẽ làm những gì nữa, nhưng mà, để Tiêu Hỷ Nhi ở một mình cô lại không yên tâm.
Tiêu Hỷ Nhi nhìn ra Mạn Giai Khuynh do dự, đảm bảo nói:" đừng lo cho tớ, tớ không sao đâu, cậu bây giờ mới có sao đó ".
Mạn Giai Khuynh khẽ run nhẹ, nhưng vẫn cố chấp hỏi:" cậu ở lại được không đó?".
Tiêu Hỷ Nhi gật đầu chắc chắn.
Lần này Mạn Giai Khuynh thì đứng ngồi không yên, từ đầu đến cuối, Tiêu Hỷ Nhi đều im lặng dựa vào tường, ở lại với cô.
Hiệu suất của Dục Ưu Hành rất nhanh, chỉ tầm 15 phút, liền có mặt trước cửa quán bar.
Mạn Giai Khuynh liền muốn khóc đi xuống, cô đưa cô ra cửa liền không dám nhìn mặt của Dục Ưu Hành, chộp dạ mà trở vào.
Bên này, Mạn Giai Khuynh ngồi ở ghế lái phụ yên lặng mặc niệm, rồi lại không yên tâm về Tiêu Hỷ Nhi, suy nghĩ một lát, rồi nhìn Dục Ưu Hành đang mặt lạnh lái xe bên cạnh, thấy không có đáng sợ gì mới lấy di dộng gọi cho Tiêu Á Ký nói qua loa tình hình, Vừa nói xong, di động bị Dục Ưu Hành giành lấy, nói với Tiêu Á Ký:" Tiêu tổng lo mà quản cho chắc người phụ nữ của anh đi"
Tiêu Á Ký cũng móc ngược lại:" Dục tổng cũng lo quản lý phụ nữ của mình đi"
Hai người bắn tia lửa ngầm rồi đồng loạt cúp máy.
Nếu hai người phóng ra lửa thật đạn thật thì e là chiếc di động đã "banh xác" ra từng mảnh rồi.
Quay lại bên đây, Tiêu Á Ký vừa nghe Tiêu Hỷ Nhi ở quán bar một mình thì áo ngoài cũng không mặc, cứ thế lao ra khỏi nhà.
Tiêu Hỷ Nhi quay lại ngồi vào quầy, kinh ngạc nhìn Văn Dương vẫn còn ở đó, cô đi đến, lại gọi một ly khác, bartender lúc này thấy cô trở lại thì đi đến bật lửa B52, nhưng B52 gọi sẵn cô lại không muốn động vào, cứ thế uống nước của mình.
Văn Dương cũng không muốn biết việc vì sao khi cô trở vào cô bạn kia liền không thấy, hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tiêu Hỷ Nhi, lúc này, " tốt bụng " đưa cho Tiêu Hỷ Nhi một ly nước lọc.
Cô ngạc nhiên nhìn ly nước, không nghĩ người này sẽ đưa cho cô, vừa vặn cô cũng cần đổi nước nên cảm ơn nhận lấy, uống một ngụm.
Văn Dương cười, ly nước hắn có bỏ thuốc, hắn nhìn cô nghĩ cũng đoán được cô sẽ không uống, đành tìm cách thay ly nước lọc, cô uống, là nằm trong dự đoán của hắn.
Tiêu Hỷ Nhi nhìn ngọn lửa nhỏ xanh cháy tí tách trên ly rượu, thích ý thầm khen thật đẹp.
Bỗng chốc, cả người liền nóng đến kì lạ, Tiêu Hỷ Nhi thở hồng hộc, Văn Dương lúc này tiến đến ôm cô, cười rất chán ghét.
Tiêu Hỷ Nhi vô lực, chỉ dành cho hắn ôm đi, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, một lúc sau thì không biết gì nữa, nóng nảy cọ vào người Văn Dương.
".....nóng quá"
Tên cặn bã lại cười, không cô lên lầu.
Ngay lúc sắp đi khuất, Văn Dương lại bị người cản lại làm hắn buồn bực.
Tiêu Á Ký gấp gáp chạy đến, vừa vài vừa không ngừng tìm kiếm thân ảnh của cô, không ngờ lại thấy cô bị người ôm đi, lửa giận trong lòng lia lên hừng hực, rất muốn đi đến đánh cho tên đó một trận.
Tiêu Á Ký thật sự đã làm vậy, anh bước đến, chặn lại, thẳng tay 10 phần lực đấm vào cái mặt của Văn Dương làm hắn la oai oái, đẩy Tiêu Hỷ Nhi ra khỏi người mà ôm mặt.
Tiêu Á Ký ôm được Tiêu Hỷ Nhi vào ngực, lúc này mới suy sét tình hình của cô, chỉ thấy cả người cô đỏ bừng, cô ôm anh rất chặt, cọ người lên người anh, miệng không ngừng la nóng.
" chết tiệt ".
Sắc mặt Tiêu Á Ký âm trầm, liền biết cô bị chuốc thuốc, anh lại muốn bụp tên kia một trận nhừ đòn.
Vì bị thuốc chi phối, Tiêu Hỷ Nhi làm theo bản năng, cảm nhận mùi vị quen thuộc, cô càng nhích lại gần hơn, Tiêu Á Ký bị cọ đến thở cũng khó khăn.
Dục Ưu Hành.
Dục Ưu Hành.
Như nhớ lại chuyện gì, hai mắt của Mạn Giai Khuynh sáng rỡ.
Với tính cách nghịch ngợm của Mạn Giai Khuynh, cô không nhịn được suy nghĩ.
Bây giờ Dục Ưu Hành đi công tác, hẳn là ngày mai mới trở về, Tiêu Hỷ Nhi lại đang buồn, vậy....
Đi bar giải tỏa một chút sẽ không thành vấn đề gì phải không????.
Không ai nói thì Dục Ưu Hành sẽ không biết đâu.
( t.giả: chưa chắc nha cô nương, trời ơi~ những đứa con của ta đều suy nghĩ đơn giản như thế à)).
Mạn Giai Khuynh chắc chắn là vậy, vì thế đợi đến tối, cô liền túm Tiêu Hỷ Nhi lại nói ra ý định của mình.
Cả ngày nay Tiêu Hỷ Nhi rơi trong mù mịt, nhịn đến nổi sắp nổ tung, vừa nghe Mạn Giai Khuynh đề nghị liền lập tức đồng ý.
Bar?... cô chưa bao giờ đi đâu, cũng rất tò mò.
Cô muốn giải tỏa, mà rượu lại là một sự giải quyết tốt.
Nhưng mà, Tiêu Hỷ Nhi sực nhớ ra Mạn Giai Khuynh đã có chồng, cô liền e ngại.
Dục Ưu Hành mà biết.... trời ơi, hậu quả không biết sẽ như thế nào đâu.
Phải rồi, Tiêu Hỷ Nhi cũng không biết, Tiêu Á Ký mà biết cũng không biết sẽ như thế nào đâu.
Mạn Giai Khuynh liền xuề xòa:" yên tâm đi, Dục Ưu Hành đi công tác mai mới trở về, không có ai biết chúng ta đi bar đâu ".
Cô cũng muốn đi bar, lâu lắm rồi cô chưa đi đến đó, cô còn nhớ lần cuối cô vào đó là lúc còn ở kiếp trước.Bị Mạn Giai Khuynh tẩy não liền chấp nhận đề nghị hấp dẫn này.
Một giờ sau, hai người liền đến bar.
Mạn Giai Khuynh đơn giản mang tâm lý tò mò đến chơi, hai người không biết gọi cái gì, đành nhờ bartender đang tán gẫu với mình giới thiệu vài loại rượu, Mạn Giai Khuynh chỉ gọi một ly rượu nhẹ rồi ngồi nhấm nháp, Tiêu Hỷ Nhi thì ngược lại, mang theo tâm tư thất tình mà gọi tên toàn mấy loại rượu mạnh.
( bartender: là nhân viên pha chế rượu ở quầy bar).
Mạn Giai Khuynh đột nhiên hối hận, có khuyên cũng khuyên không được Tiêu Hỷ Nhi, dành cưỡng chế chỉ cho Tiêu Hỷ Nhi uống một ly.
Tiêu Hỷ Nhi bất đắc dĩ đồng ý.
Thức uống của Mạn Giai Khuynh là rượu nhẹ, có pha nước trái cây đa phần nhiều hơn rượu nên cũng dễ uống, Tiêu Hỷ Nhi lúc trước cũng chỉ uống rượu mơ mẹ Tiêu ủ, cũng chưa từng uống qua mấy thứ này, cô lần này lại gọi rượu mạnh, mùi cồn the cay độc thẳng vào mũi làm cho cô bị sặc.
Nhưng do buồn bã, Tiêu Hỷ Nhi cố gắng uống sạch, Mạn Giai Khuynh thấy cô nốc rượu liên tục, uống rồi lại ho khan, thì ngăn lại, bảo bartender làm một ly khác giống hệt cô cho Tiêu Hỷ Nhi.
" thật là... cậu có buồn thì cũng không nên uống như thế chứ ".
Tiếng nhạc sập sình ừ cả tai làm cho Tiêu Hỷ Nhi chỉ nghe loáng thoáng Mạn Giai Khuynh lầm bầm, cũng không biết lầm bầm về cái gì.
Lúc này có người đến gần hai cô.
" Tiêu Hỷ Nhi, có phải là em không?, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau ".
Tiêu Hỷ Nhi nhìn người đó, sực nhớ hóa ra là người hai hôm trước tặng hoa cho cô nhưng cô gửi trả lại, tên là Văn Dương, cũng vì tính đào hoa của hắn, Cô càng không thích, cô biết hắn chỉ đơn giản là muốn chinh phục cô, bởi vì cô không như những người con gái khác, sa ngã vào lời ngon tiếng ngọt của Văn Dương.
Tiêu Hỷ Nhi gật đầu:" đàn anh, rất vui lại gặp anh".
Mạn Giai Khuynh im lặng không lên Tiếng, lại nghe thấy Tiêu Hỷ Nhi gọi là đàn anh thì biết người này là bạn học của Tiêu Hỷ Nhi.
" thật trùng hợp, hai em muốn uống gì, anh mời ".
Văn Dương nhìn cô, trong mắt hơi lóe một chút âm mưu.
" cảm ơn, nhưng chúng em gọi món rồi "
Tiêu Hỷ Nhi uyển chuyển từ chối.
Văn Dương lại không muốn bỏ qua:" này này, ít nhất cho anh bày tốt chút lòng thành của mình đi, đừng từ chối anh ".
Hắn nói rồi, không đợi cô lên tiếng, quay sang phục vụ:" cho vị mỹ nữ này hai ly B52 ".
Bartender im lặng làm theo, nhưng trong lòng thầm nghĩ, lại không nhịn được nói ra:" thưa Văn Tiên sinh, lúc nãy hai cô ấy chỉ uống một chút rượu nhẹ, tửu lượng không được tốt, tôi e là B52 này....".
Văn Dương đang có âm mưu, sao có thể đổi ý, liền không khách khí nói:" không Sao, chỉ hai ly thôi, môiz người một ly không hề hấn gì".
Bartender lại ấp úng nhưng khách đã nói như thế, cũng đành làm theo mà pha hai ly B52.
( ta có từng học một lớp học pha chế rượu, đã từng uống qua B52, tuy nhỏ nhỏ nhưng có võ nha, người bình thường uống một ly là đã trời đất không thể phân biệt được rồi, nó là rượu mạnh).
( B52: thành phần gồm 3 tầng, kalua, baley, contrau, khi đổ rượu thì đổ mỗi loại một tầng, người ta dùng muỗng nhỏ, khi chế sẽ cẩn thận rót nhè nhẹ theo cán muỗng xuống để rượu không bị pha chung với nhau, trước khi uống sẽ bật lửa cho cháy trên miệng ly và dùng ống hút để uống, lúc uống sẽ hút một hơi sạch ly.
Ai tò mò thì tìm bác google nhé).
Cuộc nói chuyện chỉ có Văn Dương và Bartender nghe rõ, bởi vì tiếng nhạc cứ lấn át vào màn nhĩ nên cô không nghe thấy gì.
Lúc này di động của Mạn Giai Khuynh bất ngơ đổ chuông, Mạn Giai Khuynh liền nói muốn đi tolet nhận điện thoại, Tiêu Hỷ Nhi cũng thấy nếu bây giờ Mạn Giai Khuynh đi mất, một mình cô ở đây, cô không muốn phải ở chung với Văn Dương nên cũng đi theo.
Mạn Giai Khuynh nhìn màn hình di động mà lo lắng, vừa đến nơi tĩnh lặng liền nghe máy, Tiêu Hỷ Nhi nhìn thấy Mạn Giai Khuynh cười xuề xòa, một lúc sau sắc mặt đột nhiên trắng xanh.
Dục Ưu Hành hỏi cô đang ở đâu.
Bất giác Mạn Giai Khuynh nói dối mình đang ở nhà, chỉ nghe Dục Ưu Hành ừm một cái rồi nói:" anh đang ở nhà ".
Mạn Giai Khuynh liền tiêu đời...
Cô không còn cách gì khác dành nói thật, bên đầu dây kia im lặng, chỉ nói một câu:" không được chạy loạn,anh tới đón em" rồi cúp máy.
Mạn Giai Khuynh âm thầm muốn thổ tào: làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, xong rồi, Dục Ưu Hành sắp đến đây, sắp nổi giận đến nơi rồi".
Tiêu Hỷ Nhi ngạc nhiên:" chồng cậu về rồi à?, không phải nói là ngày mai Sao?".
Mạn Giai Khuynh ừ một cái:" thì lịch trình đúng ra là vậy, nhưng Dục Ưu Hành liều mạng làm việc để có thể về sớm, vì thế....".
" vậy bây giờ Dục Ưu Hành đang đến?".
Mạn Giai Khuynh lại ừ một cái.
Lúc này Tiêu Hỷ Nhi nhìn Mạn Giai Khuynh:" vậy thì câu đi trước mà lo an ủi người ta cho tốt đi nhé".
" đi trước?... cậu không về cùng tớ Sao?".
Tiêu Hỷ Nhi bĩa môi:" không đâu, tớ còn muốn ở lại một chút, với lại, tớ không dám đối mặt với cơn giận của chồng cậu đâu".
Mạn Giai Khuynh suy nghĩ cũng phải, không biết Dục Ưu Hành sẽ làm những gì nữa, nhưng mà, để Tiêu Hỷ Nhi ở một mình cô lại không yên tâm.
Tiêu Hỷ Nhi nhìn ra Mạn Giai Khuynh do dự, đảm bảo nói:" đừng lo cho tớ, tớ không sao đâu, cậu bây giờ mới có sao đó ".
Mạn Giai Khuynh khẽ run nhẹ, nhưng vẫn cố chấp hỏi:" cậu ở lại được không đó?".
Tiêu Hỷ Nhi gật đầu chắc chắn.
Lần này Mạn Giai Khuynh thì đứng ngồi không yên, từ đầu đến cuối, Tiêu Hỷ Nhi đều im lặng dựa vào tường, ở lại với cô.
Hiệu suất của Dục Ưu Hành rất nhanh, chỉ tầm 15 phút, liền có mặt trước cửa quán bar.
Mạn Giai Khuynh liền muốn khóc đi xuống, cô đưa cô ra cửa liền không dám nhìn mặt của Dục Ưu Hành, chộp dạ mà trở vào.
Bên này, Mạn Giai Khuynh ngồi ở ghế lái phụ yên lặng mặc niệm, rồi lại không yên tâm về Tiêu Hỷ Nhi, suy nghĩ một lát, rồi nhìn Dục Ưu Hành đang mặt lạnh lái xe bên cạnh, thấy không có đáng sợ gì mới lấy di dộng gọi cho Tiêu Á Ký nói qua loa tình hình, Vừa nói xong, di động bị Dục Ưu Hành giành lấy, nói với Tiêu Á Ký:" Tiêu tổng lo mà quản cho chắc người phụ nữ của anh đi"
Tiêu Á Ký cũng móc ngược lại:" Dục tổng cũng lo quản lý phụ nữ của mình đi"
Hai người bắn tia lửa ngầm rồi đồng loạt cúp máy.
Nếu hai người phóng ra lửa thật đạn thật thì e là chiếc di động đã "banh xác" ra từng mảnh rồi.
Quay lại bên đây, Tiêu Á Ký vừa nghe Tiêu Hỷ Nhi ở quán bar một mình thì áo ngoài cũng không mặc, cứ thế lao ra khỏi nhà.
Tiêu Hỷ Nhi quay lại ngồi vào quầy, kinh ngạc nhìn Văn Dương vẫn còn ở đó, cô đi đến, lại gọi một ly khác, bartender lúc này thấy cô trở lại thì đi đến bật lửa B52, nhưng B52 gọi sẵn cô lại không muốn động vào, cứ thế uống nước của mình.
Văn Dương cũng không muốn biết việc vì sao khi cô trở vào cô bạn kia liền không thấy, hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tiêu Hỷ Nhi, lúc này, " tốt bụng " đưa cho Tiêu Hỷ Nhi một ly nước lọc.
Cô ngạc nhiên nhìn ly nước, không nghĩ người này sẽ đưa cho cô, vừa vặn cô cũng cần đổi nước nên cảm ơn nhận lấy, uống một ngụm.
Văn Dương cười, ly nước hắn có bỏ thuốc, hắn nhìn cô nghĩ cũng đoán được cô sẽ không uống, đành tìm cách thay ly nước lọc, cô uống, là nằm trong dự đoán của hắn.
Tiêu Hỷ Nhi nhìn ngọn lửa nhỏ xanh cháy tí tách trên ly rượu, thích ý thầm khen thật đẹp.
Bỗng chốc, cả người liền nóng đến kì lạ, Tiêu Hỷ Nhi thở hồng hộc, Văn Dương lúc này tiến đến ôm cô, cười rất chán ghét.
Tiêu Hỷ Nhi vô lực, chỉ dành cho hắn ôm đi, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, một lúc sau thì không biết gì nữa, nóng nảy cọ vào người Văn Dương.
".....nóng quá"
Tên cặn bã lại cười, không cô lên lầu.
Ngay lúc sắp đi khuất, Văn Dương lại bị người cản lại làm hắn buồn bực.
Tiêu Á Ký gấp gáp chạy đến, vừa vài vừa không ngừng tìm kiếm thân ảnh của cô, không ngờ lại thấy cô bị người ôm đi, lửa giận trong lòng lia lên hừng hực, rất muốn đi đến đánh cho tên đó một trận.
Tiêu Á Ký thật sự đã làm vậy, anh bước đến, chặn lại, thẳng tay 10 phần lực đấm vào cái mặt của Văn Dương làm hắn la oai oái, đẩy Tiêu Hỷ Nhi ra khỏi người mà ôm mặt.
Tiêu Á Ký ôm được Tiêu Hỷ Nhi vào ngực, lúc này mới suy sét tình hình của cô, chỉ thấy cả người cô đỏ bừng, cô ôm anh rất chặt, cọ người lên người anh, miệng không ngừng la nóng.
" chết tiệt ".
Sắc mặt Tiêu Á Ký âm trầm, liền biết cô bị chuốc thuốc, anh lại muốn bụp tên kia một trận nhừ đòn.
Vì bị thuốc chi phối, Tiêu Hỷ Nhi làm theo bản năng, cảm nhận mùi vị quen thuộc, cô càng nhích lại gần hơn, Tiêu Á Ký bị cọ đến thở cũng khó khăn.
Danh sách chương