Đợt đó dẫn Tiêu Hỷ Nhi đi bar, cô bị Dục Ưu Hành " giáo huấn" rất dữ dội.... nghĩ lại giờ rất muốn khóc.
" vậy Tiêu Á Ký biết chưa?".
Tiêu Hỷ Nhi lắc đầu:" người ta đi công tác rồi, tớ mới biết hôm qua.... vẫn chứa có nói".
Tiêu Hỷ Nhi đột nhiên buồn nôn, lại tính ngày " dâu rụng" một chút... nó đã qua hơn 10 ngày vẫn không đến nên nghi lễ đi kiểm tra thử.
Kiểm tra cho kết quả cô có thai, nếu bây giờ có thai.... cô sẽ phải nghỉ học... Tiêu Hỷ Nhi không lo lắng đến vấn đề này... chỉ lo đến việc Tiêu Á Ký biết được sẽ như thế nào thôi.
Tiêu Á Ký hôm qua call video gọi cho cô, cô cũng không có dám nói.
" ngu ngốc, cậu nên nói với anh ta".
Tiêu Hỷ Nhi rụt rè:" phải nói thật sao?".
Mạn Giai Khuynh gật đầu:" cậu nên mau nói đi, nếu cậu không nói, với tính cách của anh ta... e là..."
Tiêu Hỷ Nhi đổ mồ hôi hột:" được... được... tớ liền nói với người ta".
Tính cách của Tiêu Á Ký ra sao cô biết mà.... chậc chậc....
Mạn Giai Khuynh bật cười:" tốt tốt".
Ngay ngày hôm đó, cuối cùng Tiêu Hỷ Nhi cũng gọi điện thoại cho Tiêu Á Ký.... vị nào đó ở nước ngoài nghe xong, cấp tốc đặt vé máy bay chạy về nước trong ngày.Gia đình Dục Ưu Hành, trừ lúc Dục Ưu Hành và Dục Cửu Thiên lúc này 3 tuổi đấu khẩu thì mọi thứ đều ổn, rất hạnh phúc.
Dục Cửu Thiên làm anh trai rất có trách nhiệm, từ nhỏ cũng đã thông minh, nhưng khuôn mặt lại không may dính phải bản sao của Dục Ưu Hành, cô mỗi ngày đều nhìn Dục Cửu Thiên mang khuôn mặt thu nhỏ của Dục Ưu Hành, mím môi nghiêm túc đọc truyện tranh tiếng anh.
Mạn Giai Khuynh rơi mồ hôi lạnh... cô không biết cậu nhóc nhà cô đọc có hiểu gì hay không, cô chỉ biết Dục Cửu Thiên chưa bao giờ để mắt tới mấy cuốn truyện tranh hình ảnh của Đào Đào cả.
Đã là bản sao thì thôi, ngay cả tính cách cũng khó gần đến y hệt.
Thật là.... y như người khác nói, ghét cái gì sẽ có được y chang cái đó... không phải sao.
Mạn Giai Khuynh thở ra, đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
" mẹ, mẹ ơi ~".
Đào Đào lon ton chạy tìm cô.
Cô tháo tạp dề đặt lên bàn, bước ra ôm Đào Đào.
" ơi~ mẹ đây ".
Đào Đào cười hì hì, giơ búp bê trên tay khoe với cô:" mẹ ơi~ ba mới mua cho con đồ chơi mới, mẹ xem em đẹp không?".
Cô hôn má bé con hai cái:" ân, đẹp lắm".
Đào Đào có cái mũi giống Dục Ưu Hành, còn mắt và miệng đều giống cô, hai mắt to to tròn tròn, nên vô cùng được Dục Ưu Hành cưng chiều.
Hai mắt to tròn nhìn cô.
" mẹ ơi~ mẹ nấu cơm ạ".
" đúng rồi, bảo bối ".
Mạn Giai Khuynh ôm bé thả xuống đất:" con ra ngoài chơi với anh nhé ".
" vâng thưa mẹ".
" mi mi cái nào ".
Mạn Giai Khuynh lại hôn lên má bé làm bé cười hi hi.
" mi mi mẹ ".
Đào Đào hôn lại cô xong rồi ôm búp bê chạy đi.
Mạn Giai Khuynh cười nhìn bóng dáng nho nhỏ rồi quay vào bếp gọt táo đem ra phòng khách cho hai nhóc.
" lại ăn táo nào hai cục cưng ".
Đào Đào thả búp bê nhảy cẫng lên:" hoan hô mẹ ".
Tên nhóc Dục Cửu Thiên thì tgar sách, dáng vẻ ông cụ non nhàn nhã đi tới làm cho cô suýt nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mạn Giai Khuynh xâu một miếng đưa cho Đào Đào và cậu nhóc." cảm ơn mẹ ".
" ừ, Đa Đa và Đào Đào ăn đi ".
Tên nhóc Dục Cửu Thiên dáng vẻ nghiêm túc ngồi ăn, Đào Đào nhỏ nhắn ngồi cắn táo, cô biết Đào Đào cắn không nổi nên đã cắt táo thành nhiều mảnh nhỏ, ăn cũng dễ dàng hơn.
Cho hai nhóc ăn xong, lại cho uống nước, Mạn Giai Khuynh quay lại phòng bếp, lúc này Dục Cửu Thiên đi đến bên cạnh cô:"mẹ để con phụ mẹ ".
Mạn Giai Khuynh nhìn nhóc:" Đa Đa giỏi quá, biết phụ mẹ rồi này".
" mẹ~ Đào Đào cũng muốn phụ giúp cho mẹ ".
Đào Đào nghe anh trai nói vậy cũng bập bẹ nói theo.
" Đào Đào ngoan quá đi ".
Hai đứa nhóc này muốn phụ giúp, cô cũng không từ chối, đặt hai nhóc lên ghế ngồi, đưa cho hai nhóc một rổ rau, dặn dò:" hai còn giúp mẹ ngắt bỏ phần rễ của nó đi nhé ".
" vâng ạ ".
Giao việc xong, Mạn Giai Khuynh ôm túi cà rốt chuẩn bị đi rửa, cô nấu ăn, vẫn luôn luôn ngó đầu ra nhìn hai nhóc ngoài bàn.
Dục Ưu Hành trở về, thấy cảnh tượng này, bất giác cười mỉm.
" anh về rồi ".
Anh vào bếp, ôm lấy Đào Đào, hôn má bé:" ba về rồi đây ".
" mi mi ba ".
Đào Đào ôm cổ Dục Ưu Hành hôn lại trên má anh.
" ngoan ".
Lúc này Dục Ưu Hành mới đen mặt nhìn Dục Cửu Thiên, nhóc con cũng nhăn mày nhìn Dục Ưu Hành, hai người ăn ý đập tay một cái.
Dục Ưu Hành bước vào phòng bếp ôm Mạn Giai Khuynh.
" anh về rồi ".
" ân~ anh mau đi thay quần áo đi".
" cho anh hôn một cái đi ".
Mạn Giai Khuynh đỏ mặt:" đáng ghét, con sẽ thấy..."..
" không đâu ".
Dục Ưu Hành nhanh chóng ôm cô hôn lên môi cô.
Bên ngoài Đào Đào vẫn vô tư lựa rau, chỉ có Dục Cửu Thiên bên cạnh là bĩa môi, đừng tưởng bé không thấy, bé thấy rồi.... lão ma vương đó thật là dê xồm.
Vị boss bị con mình nói dê xồm kia vẫn không biết gì, hôn xong mới thỏa mãn lên phòng thay quần áo.
" vậy Tiêu Á Ký biết chưa?".
Tiêu Hỷ Nhi lắc đầu:" người ta đi công tác rồi, tớ mới biết hôm qua.... vẫn chứa có nói".
Tiêu Hỷ Nhi đột nhiên buồn nôn, lại tính ngày " dâu rụng" một chút... nó đã qua hơn 10 ngày vẫn không đến nên nghi lễ đi kiểm tra thử.
Kiểm tra cho kết quả cô có thai, nếu bây giờ có thai.... cô sẽ phải nghỉ học... Tiêu Hỷ Nhi không lo lắng đến vấn đề này... chỉ lo đến việc Tiêu Á Ký biết được sẽ như thế nào thôi.
Tiêu Á Ký hôm qua call video gọi cho cô, cô cũng không có dám nói.
" ngu ngốc, cậu nên nói với anh ta".
Tiêu Hỷ Nhi rụt rè:" phải nói thật sao?".
Mạn Giai Khuynh gật đầu:" cậu nên mau nói đi, nếu cậu không nói, với tính cách của anh ta... e là..."
Tiêu Hỷ Nhi đổ mồ hôi hột:" được... được... tớ liền nói với người ta".
Tính cách của Tiêu Á Ký ra sao cô biết mà.... chậc chậc....
Mạn Giai Khuynh bật cười:" tốt tốt".
Ngay ngày hôm đó, cuối cùng Tiêu Hỷ Nhi cũng gọi điện thoại cho Tiêu Á Ký.... vị nào đó ở nước ngoài nghe xong, cấp tốc đặt vé máy bay chạy về nước trong ngày.Gia đình Dục Ưu Hành, trừ lúc Dục Ưu Hành và Dục Cửu Thiên lúc này 3 tuổi đấu khẩu thì mọi thứ đều ổn, rất hạnh phúc.
Dục Cửu Thiên làm anh trai rất có trách nhiệm, từ nhỏ cũng đã thông minh, nhưng khuôn mặt lại không may dính phải bản sao của Dục Ưu Hành, cô mỗi ngày đều nhìn Dục Cửu Thiên mang khuôn mặt thu nhỏ của Dục Ưu Hành, mím môi nghiêm túc đọc truyện tranh tiếng anh.
Mạn Giai Khuynh rơi mồ hôi lạnh... cô không biết cậu nhóc nhà cô đọc có hiểu gì hay không, cô chỉ biết Dục Cửu Thiên chưa bao giờ để mắt tới mấy cuốn truyện tranh hình ảnh của Đào Đào cả.
Đã là bản sao thì thôi, ngay cả tính cách cũng khó gần đến y hệt.
Thật là.... y như người khác nói, ghét cái gì sẽ có được y chang cái đó... không phải sao.
Mạn Giai Khuynh thở ra, đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
" mẹ, mẹ ơi ~".
Đào Đào lon ton chạy tìm cô.
Cô tháo tạp dề đặt lên bàn, bước ra ôm Đào Đào.
" ơi~ mẹ đây ".
Đào Đào cười hì hì, giơ búp bê trên tay khoe với cô:" mẹ ơi~ ba mới mua cho con đồ chơi mới, mẹ xem em đẹp không?".
Cô hôn má bé con hai cái:" ân, đẹp lắm".
Đào Đào có cái mũi giống Dục Ưu Hành, còn mắt và miệng đều giống cô, hai mắt to to tròn tròn, nên vô cùng được Dục Ưu Hành cưng chiều.
Hai mắt to tròn nhìn cô.
" mẹ ơi~ mẹ nấu cơm ạ".
" đúng rồi, bảo bối ".
Mạn Giai Khuynh ôm bé thả xuống đất:" con ra ngoài chơi với anh nhé ".
" vâng thưa mẹ".
" mi mi cái nào ".
Mạn Giai Khuynh lại hôn lên má bé làm bé cười hi hi.
" mi mi mẹ ".
Đào Đào hôn lại cô xong rồi ôm búp bê chạy đi.
Mạn Giai Khuynh cười nhìn bóng dáng nho nhỏ rồi quay vào bếp gọt táo đem ra phòng khách cho hai nhóc.
" lại ăn táo nào hai cục cưng ".
Đào Đào thả búp bê nhảy cẫng lên:" hoan hô mẹ ".
Tên nhóc Dục Cửu Thiên thì tgar sách, dáng vẻ ông cụ non nhàn nhã đi tới làm cho cô suýt nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mạn Giai Khuynh xâu một miếng đưa cho Đào Đào và cậu nhóc." cảm ơn mẹ ".
" ừ, Đa Đa và Đào Đào ăn đi ".
Tên nhóc Dục Cửu Thiên dáng vẻ nghiêm túc ngồi ăn, Đào Đào nhỏ nhắn ngồi cắn táo, cô biết Đào Đào cắn không nổi nên đã cắt táo thành nhiều mảnh nhỏ, ăn cũng dễ dàng hơn.
Cho hai nhóc ăn xong, lại cho uống nước, Mạn Giai Khuynh quay lại phòng bếp, lúc này Dục Cửu Thiên đi đến bên cạnh cô:"mẹ để con phụ mẹ ".
Mạn Giai Khuynh nhìn nhóc:" Đa Đa giỏi quá, biết phụ mẹ rồi này".
" mẹ~ Đào Đào cũng muốn phụ giúp cho mẹ ".
Đào Đào nghe anh trai nói vậy cũng bập bẹ nói theo.
" Đào Đào ngoan quá đi ".
Hai đứa nhóc này muốn phụ giúp, cô cũng không từ chối, đặt hai nhóc lên ghế ngồi, đưa cho hai nhóc một rổ rau, dặn dò:" hai còn giúp mẹ ngắt bỏ phần rễ của nó đi nhé ".
" vâng ạ ".
Giao việc xong, Mạn Giai Khuynh ôm túi cà rốt chuẩn bị đi rửa, cô nấu ăn, vẫn luôn luôn ngó đầu ra nhìn hai nhóc ngoài bàn.
Dục Ưu Hành trở về, thấy cảnh tượng này, bất giác cười mỉm.
" anh về rồi ".
Anh vào bếp, ôm lấy Đào Đào, hôn má bé:" ba về rồi đây ".
" mi mi ba ".
Đào Đào ôm cổ Dục Ưu Hành hôn lại trên má anh.
" ngoan ".
Lúc này Dục Ưu Hành mới đen mặt nhìn Dục Cửu Thiên, nhóc con cũng nhăn mày nhìn Dục Ưu Hành, hai người ăn ý đập tay một cái.
Dục Ưu Hành bước vào phòng bếp ôm Mạn Giai Khuynh.
" anh về rồi ".
" ân~ anh mau đi thay quần áo đi".
" cho anh hôn một cái đi ".
Mạn Giai Khuynh đỏ mặt:" đáng ghét, con sẽ thấy..."..
" không đâu ".
Dục Ưu Hành nhanh chóng ôm cô hôn lên môi cô.
Bên ngoài Đào Đào vẫn vô tư lựa rau, chỉ có Dục Cửu Thiên bên cạnh là bĩa môi, đừng tưởng bé không thấy, bé thấy rồi.... lão ma vương đó thật là dê xồm.
Vị boss bị con mình nói dê xồm kia vẫn không biết gì, hôn xong mới thỏa mãn lên phòng thay quần áo.
Danh sách chương