Đêm nay hai người đều uống chút rượu, tửu lượng Diệp Đồng tốt, mặt không đỏ tim không đập mạnh, Lâm Túc khi uống say thì mặt sẽ đỏ, nhìn xem gò má và cổ Lâm Túc đã hơi đỏ mặc dù không say nhưng nhìn bộ dạng này sẽ không biết đi đâu.
Đến cửa nhà, Diệp Đồng trực tiếp dùng vân tay mở cửa, Lâm Túc ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Chị tưởng em đổi mật khẩu rồi."
"Không đổi." Diệp Đồng đẩy cửa ra, mắt cũng không nhìn lại: "Quên, lần sau đổi."
Mật khẩu là ngày năm ấy hai người lần đầu gặp mặt, Diệp Đồng theo thói quen chọn các ngày kỷ niệm có ý nghĩa quan trọng.
Lần trước bị Lâm Túc nhìn thấy, muốn đổi mật khẩu nhưng sau này bận rộn nên quên mất.
Cùng nhau vào cửa, Diệp Đồng cầm đôi dép đưa cho Lâm Túc thay:
"Chị ngồi trước đi, em pha trà giải rượu cho chị."
Nói xong cô cũng không quan tâm Lâm Túc, mở hệ thống điều hòa, cởi áo khoác xoay người trực tiếp đi tới nhà bếp, Lâm Túc nhìn theo Diệp Đồng, cúi người thay dép bông xong cũng đi theo vào bếp.
"Đồng Đồng, chị đói bụng." Trong bữa tiệc không ăn gì, chỉ uống vài ly rượu, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng pha trà giải rượu, một tay sờ bụng một tay kéo góc áo Diệp Đồng.
"Vậy chị muốn ăn gì?" Diệp Đồng quay đầu nhìn người kia.
"Chị muốn ăn mì."
Diệp Đồng:
"Được."
Từ trưa đến tối cô cũng chưa ăn gì, trên đường về nhà bụng đói cứ réo, Lâm Túc không nói cô cũng muốn nấu gì đó ăn lót dạ, trà giải rượu nhanh chóng pha xong, Diệp Đồng cầm ly bốc khói đưa cho người kia:
"Chị uống cái này trước đi."
"Chị không có say." Lâm Túc nhận lấy nhíu mày: "Uống không ngon."

"Không ngon cũng phải uống, mặt chị đỏ như mông khỉ rồi, không uống ngày mai tỉnh dậy đau đầu thì sao." Diệp Đồng lướt qua Lâm Túc mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Túc sờ sờ gò má, quả thật hơi nóng, nhưng ý thức của cô rất thanh tỉnh, không phải dáng vẻ say rượu, lúc đang uống thì nghe Diệp Đồng nói:
"Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, chị ăn xong thì sớm về nghỉ ngơi."
"Ngày mai em vẫn tới công ty chứ?" Lâm Túc nhìn bóng lưng người kia.
"Không tới, ngày mai có rất nhiều việc."
Không tới công ty chuyện này là thật, Lâm Túc quan sát nhất cử nhất động của Diệp Đồng, suy nghĩ một chút, hai ba ngụm uống xong trà giải rượu, cầm ly đi rửa sạch rồi đặt lại kệ, xoay người rời khỏi bếp.
Diệp Đồng nghe tiếng bước chân, nhìn lại, Lâm Túc đã đi ra, cô cầm xẻng thoáng trầm tư, cô cho rằng Lâm Túc đi sắp xếp quần áo nên cũng không để bụng.
Nấu mì rất nhanh, chiên mấy cái trứng, đổ nước sôi trần mì khoảng 5 phút, sắp xếp xong bưng hai chén mì đặt lên bàn ăn, Diệp Đồng cởi bỏ tạp dề nhìn về phía phòng khách, gọi Lâm Túc vài tiếng nhưng chậm chạp không nghe thấy Lâm Túc trả lời.
Không ở phòng khách, vậy chắc là phòng ngủ, quả nhiên Diệp Đồng bước vào phòng ngủ chính liền nghe thấy tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền tới, lúc này mới phát hiện Lâm Túc đang tắm...!bộ dạng này thật sự đem nhà cô trở thành nhà mình...
Diệp Đồng tức cười nhưng cười không nổi, cũng hết cách chỉ đành chấp nhận sự thật Lâm Túc chiếm phòng tắm của cô, cũng không thể nhào vào đem người đuổi ra ngoài.
Hai người khi tắm sẽ khá lâu, Diệp Đồng ăn xong mì cũng đem chén đi rửa, khoảng 10 phút trôi qua Diệp Đồng mới đi ra ngoài.
Lâm Túc nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền tới, biết lúc này Diệp Đồng ở trong phòng, khi cửa phòng tắm được mở ra ngay lập tức Lâm Túc ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Đồng ở đối diện, Diệp Đồng dựa lên gối ở đầu giường, trên người là áo tắm hiển nhiên cũng vừa tắm xong, chăn đắp đến ngực, trong tay cầm một quyển sách, cười như không cười nhìn cô.

Lâm Túc dừng bước, xoa xoa mái tóc đang ướt sũng.
"Cả người đều là mùi rượu, khó chịu cho nên mượn phòng tắm của em tắm rửa."
"Sau đó..." ánh mắt Diệp Đồng quét một vòng qua áo ngủ màu hồng nhạt trên người Lâm Túc: "Chị muốn nương nhờ nhà của em, đúng không?"
Đôi con ngươi Lâm Túc nhìn thoáng qua chiếc giường lớn mềm mại ấm áp thơm tho kia, đi đến giường cầm điện thoại nhìn thời gian rồi nhìn Diệp Đồng:
"Đã khuya rồi, em có thể thu nhận chị một đêm không?"
Diệp Đồng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô phản bác:
"Em có thể từ chối không?"
"Không thể." Lâm Túc cong khóe môi, đảo khách thành chủ chống hai tay lên giường.
"Không được leo lên giường của em." Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc muốn leo lên, chỉ vào bức tường bên cạnh: "Ngủ phòng kế bên."
Lâm Túc nhíu mày, cúi người xuống cởi dép chậm rãi nghiêng người về phía Diệp Đồng:
"Đồng Đồng, giường của em là giường của chị."
Một bàn chân bất ngờ từ trong chăn vươn ra đặt lên eo Lâm Túc ngăn cản người kia tới gần, Diệp Đồng đổi chủ đề:
"Không phải chị muốn ăn mì à? Không ăn mì nở thì không ngon."
Một bàn chân ngọc thon dài dùng sức chống eo cô, Lâm Túc không nhịn được khẽ cười, lúc này bụng quả thật đói đến không chịu được, cô thành thật xuống giường, lại mang dép đem bàn chân kia bỏ vào trong chăn.
"Em ăn xong rồi?"
Diệp Đồng ừ một tiếng, Lâm Túc gật đầu:
"Chị ra ngoài ăn mì."
"Ừm." Diệp Đồng ngước mắt nhìn người kia, sau đó giả vờ đọc sách.
Chờ Lâm Túc đi ra, cô đặt sách qua một bên, thở phào một cái, lúc này đứng lên xuống giường, đi đến cạnh cửa liếc nhìn ra bên ngoài, giống như thần giao cách cảm, Lâm Túc cũng quay đầu nhìn sang, Diệp Đồng chớp mắt, nhanh chóng đóng cửa ngăn cản tầm nhìn, ấn khóa cửa.
Trên giường, Diệp Đồng không có tâm tư đọc sách, cũng không quá buồn ngủ bèn cầm điện thoại, vừa hay có vài người bạn tìm cô nói chuyện phiếm.
Trả lời từng người sau đó kéo xuống rời khỏi, trong đó có tin nhắn Chung Linh Vận gửi đến:

"Đơn đặt hàng mới đã tương đối hoàn thành, hôm nay có một số lượng lớn vải mới đến, nếu có thời gian có thể đến xem thử."
Trong phạm vi công việc, Diệp Đồng suy nghĩ một chút, đơn giản trả lời:
"Được."
Gửi đi chưa đến vài giây Chung Linh Vận nhắn đến:
"Trễ rồi còn chưa ngủ à?"
"Vẫn chưa?."
Bên kia gửi đến một biểu tượng khuôn mặt tươi cười:
Lần sau trở lại chị mời em ăn cơm. như biết Diệp Đồng sẽ từ chối, Chung Linh Vận nhanh chóng gõ thêm: Bữa ăn của bạn bè.
Lấy danh nghĩa bạn bè mà không phải người hợp tác, không làm người yêu vẫn có thể làm bạn, trên đời này hiếm khi gặp được một người có thể trò chuyện ở mọi phương diện, nếu như có thể trở thành bạn cũng tốt, Chung Linh Vận vẫn còn ôm một tia hi vọng đối với Diệp Đồng.
Qua vài phút, Diệp Đồng mới trả lời:
"Được, chị ngủ sớm đi."
Nhận được tin nhắn ngủ ngon của Chung Linh Vận, Diệp Đồng tắt khung trò chuyện.
Cô nhìn thời gian, lúc này đã qua 12 giờ đêm nên đi ngủ, chỉnh chế độ yên lặng rồi đặt ở tủ đầu giường, trước khi ngủ theo thói quen uống chút nước, tay cầm cốc thì phát hiện đã hết nước.
Diệp Đồng đứng lên xuống giường, mở cửa đi ra ngoài phòng khách, vẫn còn một ngọn đèn nhỏ.
Phòng ngủ phụ bên cạnh đã đóng cửa, chắc Lâm Túc đã ngủ.
Nhìn xong thu hồi tầm mắt, Diệp Đồng đi vào bếp rót nước uống, tới lui chưa đến 3 4 phút khi cầm cốc đi vào phòng ngủ ...!đã nhìn thấy Lâm Túc bất ngờ nhô ra từ giường của cô, nếu không nhận giường, suýt chút nữa Diệp Đồng đã nghi ngờ bản thân đi nhầm phòng.
"Một mình chị ngủ không được." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng: "Chị muốn ngủ cùng em."
Diệp Đồng không nói chuyện chỉ nhìn người kia, tốt lắm lần nào cũng không thể ngăn được con cáo già xảo quyệt bò lên giường của cô....
Đêm đã khuya, Diệp Đồng cũng không muốn bị giày vò, cô đi đến bên giường đặt ly nước xuống, vỗ vỗ mép chăn ra hiệu:
"Chị ngủ nép qua bên kia."
Không nép qua sẽ bị đá xuống giường, Lâm Túc nghe lời né qua bên kia.
Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc nằm xong, cô lên giường vòng qua người kia đi tới mép bên kia hỏi:
"Chị có cần vén tóc lên không?"
Hai người tóc đều quá dài, ngủ chung sau cùng sẽ đè lên nhau, Diệp Đồng tháo dây buộc tóc đơn giản buộc lên.
"Chị giúp em." Lâm Túc đứng lên, xoay lưng Diệp Đồng lại.
"Quái dị." Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể lại thành thật xoay lại, để Lâm Túc tùy ý choàng qua mái tóc dài của mình, đôi tay hành động thuần thục vén hết tóc Diệp Đồng lên dùng dây buộc tóc buộc thành bó nhỏ.
"Được rồi." Buộc xong, Diệp Đồng xoay người đưa tay tắt đèn, một bàn tay chợt quấn lấy eo cô, một cơ thể mềm mại thơm tho dán lên lưng, cản trở cô tắt đèn, Diệp Đồng đành phải quay đầu lại vỗ tay người kia.
"Đừng giỡn nữa, ngủ thôi!"
Vành tai bị Lâm Túc ở sau lưng nhẹ nhàng cắn cắn, đầu lưỡi chạm vào như có như không, điểm nhạy cảm bị kích thích cảm giác tê dại giống như điện lưu xẹt qua khiến cho cả người Diệp Đồng run lên.
Cô biết lão cáo già trong ngoài bất đồng, sẽ không thành thật như vậy!
Chưa kịp đẩy Lâm Túc ra, Lâm Túc đã nhanh hơn một bước xoay người cô qua, hai người một lần nữa mặt đối mặt mắt đối mắt, mái tóc dài được Lâm Túc buộc lên theo động tác của Lâm Túc có vài sợi rũ xuống mặt, dây lưng buộc không chặt áo ngủ nửa khép nửa hở, cô khom người vạt áo mở ra một chút, chiếc cổ thon dài, đôi xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, vừa rồi tắm trong nước nóng nên da thịt trắng noãn đã đỏ lên, lúc hít thở có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Đôi môi mỏng trơn bóng khẽ mím, ánh mắt khóa chặt ánh nhìn của Diệp Đồng, Lâm Túc nhìn yết hầu của Diệp Đồng lên xuống, gương mặt thì càng lúc càng đỏ đập vào mắt.

Bên môi Lâm Túc hiện lên ý cười khiêu khích, càng lúc càng sát đến Diệp Đồng, giống như con sói thảo nguyên đang nhẫn nại đi săn, mãi cho đến khi Diệp Đồng thành công cuộn người trong vòng tay mình.

"Chị đẹp không?" Lâm Túc cúi người nói nhỏ bên tai Diệp Đồng.
Hai người gần như dán lấy nhau, lưng Diệp Đồng dán lên đầu giường, nhịp tim càng ngày càng nhanh, ánh mắt từ vạt áo mở rộng của Lâm Túc dời đi, cô quay mặt qua chỗ khác:
"Không đẹp, xấu muốn chết..."
"Nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt của em nhìn chằm chằm mà nói xấu." Lâm Túc cầm tay Diệp Đồng đặt lên trước ngực mình, khẽ cười: "Có muốn chị cho em xem thứ đẹp hơn nhiều không?"
Giọng điệu này giống như mấy ông chú lừa gạt con nít, Diệp Đồng mở to mắt trừng Lâm Túc, mặt đỏ tới mang tai, vừa thẹn vừa giận.
"Lâm Túc, chị..."
"Sao?" Một tay Lâm Túc kéo mở vạt áo một tay nắm cổ tay Diệp Đồng dọc theo ngực chậm rãi đi xuống: "Chị cái gì?"
Lòng bàn tay bị Lâm Túc ép luồn vào trong vạt áo của Lâm Túc, dán lên da thịt mềm mại, bên trong áo ngủ trống rỗng hoàn toàn không có mặc gì...! lý trí nói cho cô biết nên dừng lại đúng lúc, đầu ngón tay co lại sợ đụng phải thứ gì đó, nhưng da thịt Lâm Túc trơn bóng mơn mởn, Diệp Đồng chỉ cảm thấy giống như bị hút vào, rốt cuộc tùy Lâm Túc làm xằng làm bậy, lý trí lung lay sắp sụp đổ.
Kích thích chuẩn xác dục vọng tận sâu trong đáy lòng trong đầu Diệp Đồng trống rỗng, tay càng lúc càng đi xuống, thậm chí leo lên vị trí mềm mại nhất, mềm mại đầy lòng bàn tay khiến người ta yêu thích lưu luyến không muốn buông tay, khi đầu ngón tay thử thăm dò: nhẹ nhàng vuốt ve thì bên tai truyền đến tiếng rên rỉ động lòng người, thoáng cái Diệp Đồng giật mình thanh tỉnh.
"Thoải mái không?" Tay Diệp Đồng còn ở trên bộ ngực mềm mại của Lâm Túc, hơi thở Lâm Túc hỗn loạn, cô cúi đầu hôn lên gò má Diệp Đồng, giọng khàn khàn câu người, "Đừng ngừng, chúng ta tiếp tục nha."
Ngay lúc này lí trí quay lại, Diệp Đồng giống như bị điện giật rút tay từ trong vạt áo Lâm Túc ra, khép chặt vạt áo mở rộng của Lâm Túc lại, không cho cảnh xuân bên trong lộ ra, dùng sức đẩy Lâm Túc ra, vội vàng tắt toàn bộ đèn, thậm chí Lâm Túc còn không kịp phản ứng, gian phòng trong chớp mắt rơi vào bóng tối, Diệp Đồng đã cuộn chăn nằm xuống, cố gắng bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.
"Khuya lắm rồi, chúng ta nên ngủ thôi."
Ý tứ từ chối tiến thêm một bước phát triển.
Căn phòng quá tối, Diệp Đồng lại quay lưng, Lâm Túc không nhìn rõ mặt Diệp Đồng, nhưng lại có thể cảm giác được hơi thở hỗn loạn của Diệp Đồng.
Lâm Túc nằm xuống quay qua, khủy tay chống nửa người lên, tầm mắt dời xuống mơ hồ tìm được lỗ tai Diệp Đồng:
"Đồng Đồng, em có phản ứng, chịu đựng không khó chịu à?"
May là tối quá nhìn không rõ, lỗ tai Diệp Đồng đỏ âu, gương mặt cũng cực nóng, đặc biệt nghĩ tới vừa rồi bị Lâm Túc chọc tới suýt chút nữa không giữ được mình, lúc này nghe Lâm Túc nói vừa thẹn vừa giận âm thầm cắn răng:
"Lâm Túc, cáo già, sao chị...!sao chị..."
"Hữm?" Lâm Túc có vẻ chưa hết hứng, phía trước dán lấy lưng Diệp Đồng, bàn tay ở trong chăn lặng lẽ duỗi ra đến eo của Diệp Đồng, cách lớp áo ngủ mỏng nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: "Em nói gì?"
"...biến thái*."
Nghẹn ra chữ này, mặt Diệp Đồng nóng khủng khiếp, kéo chăn lên che mặt mình, Lâm Túc thật là biến thái*!
*闷骚 Muộn tao: giống kiểu người ngoài lạnh trong nóng/ vẻ ngoài ngây thơ trong nham hiểm, biến thái.
Lâm Túc dừng lại, cong môi:
"Em vừa gọi chị là gì?"
Yên lặng, trong chăn truyền đến một giọng buồn bực vừa tức giận:
"Gì?"
"Em gọi chị là cáo già." Lâm Túc nằm thẳng, nở nụ cười: "Em có biết cáo già lúc trẻ gọi là gì không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện