Chương 1001
Diệp Như Hề miếng cưỡng cười cười, nói: “Cảm ơn chị Thu.”
“Cảm on tôi cái gì? Tôi còn chưa cảm ơn cô trước đó đã đứng ra bảo vệ tôi đâu.”Diệp Như Hề có chút ngượng ngùng, “Tôi chỉ nói sự thật……”
Trương Thu cười, nói: “Đúng vậy, cô không nói tôi cũng không biết, cô, hiểu biết về tôi như vậy. Nhưng mà Tiểu Hè, vừa rồi cô đã làm rất tốt, tôi còn đang nghĩ xem cô sẽ ứng phó thế, nào, không nghĩ tới lại trực tiếp đối mặt như thé, nhưng mà đề đối phó với loại người, trực tiếp ra tay là thích hợp nhát.”
“Chị Thu, Hạ Lan Hinh sẽ không như thế dễ dàng từ bỏ như vậy, cô ta sẽ tung chiêu sạu, tôi không muốn để chuyện này Ôn ào tới bà ngoại, chuyện bảo vệ an ninh ở bệnh viện liền giao cho chị.”
“Được, cứ giao cho tôi, cũng đừng lo lắng, tôi bảo đảm một con ruồi cũng không đi vào được.”
Cuỗi cùng cũng kiềm tra xong, bệnh tình Hứa lão phu nhân tạm thời ôn định được, nhưng sẽ tái phát vào lúc nào thì không thê nói trước.
Diệp Như Hề vốn định ở bên cạnh bà, nhưng bị bà ngoại đuổi ra ngoài.
“Cháu ở lại bệnh viện làm gì, đi, để Trương Thụ mang cháu đi mua thêm mây bộ quần áo, cháu phải trang điểm lai tử tê, còn nữa, trên mặt cháu trát thứ gì thể này?”
Diệp Như Hề ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe bà quở trách, trong lòng tràn đầy an ủi, ít nhất bà còn có thê quở trách cô, cũng chứng minh tình trạng của bà ngoại tương đối ổn.
Hứa lão phu nhân mắt thầy cháu ngoại nhà mình cười ngây ngôc như vậy, vừa tức giận vừa buôn cười, ngực tràn đầy chua xót.
Đứa nhỏ này trước đó còn có năng lực đáp trả anh em họ Hạ, vừa ng đầu đã lộ ra nụ cười ngây ngốc như vậy, thật không biết là đơn thuần hay là trưởng thành rôi, tóm lại là đứa nhỏ bà không yên tâm nhất.
Thời gian còn lại của bà không nhiều lắm, chuyện có thê làm, có thê cho, tất cả phải dành cho đứa nhỏ này.
Hứa lão phu nhân nhìn về phía Trương Thu, ánh mắt mang theo phân phó.
Trương Thu theo lão phu nhân nhiều năm như thế, một ánh mắt là có thẻ hiểu ý tứ của bà, khẽ gật đầu, nói: “Lão phu nhân, chúng tôi sẽ đi trước.”Diệp Như Hề không muốn đi, nhưng bà ngoại và chị Thù đều đuổi cô đi, đành phải không tình nguyện rời khỏi bệnh viện.
Sau khi cô rời đi, Hứa lão phu nhân vân luôn lộ ra tới tỉnh thần phần chắn, nháy mắt như bị xìu ¡ xuống, ngôi cũng không vững, lão quản gia bên cạnh lập tức lại đây đỡ bà năm xuống.
“Phu nhân, bà không nên cậy mạnh.”
Rõ ràng ngay cả ngồi cũng rất khó khăn……
Lão phu nhân nhắm mắt, suy yếu nói: “Nếu như tội không cố chống đỡ, đứa nhỏ Tiểu Hề kia chắc chăn sẽ khóc.”
“Bà lừa tiểu thư như vậy, lỡ như…….”
“Không có lỡ như, tôi biết thời gian của mình không nhiều lắm.”
“Không cần trần an tôi, tuổi này rồi, tôi cũng sống đủ, hà tất còn phải làm phẫu thuật chịu khổ chứ? Làm phẫu thuật rất có thê sẽ chết trên bàn mỏ, lẻ loi, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có, sao phải vậy?”
Lão quản gia không thốt nổi một câu phản bác, chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nê.
“Phu nhân, bà cát nhân tự có thiên tướng, nhử thế nào sẽ……
“Ông ấy à, không cần an ủi tôi, tôi còn có thê không rõ bệnh tình của mình sao? Người tôi không yên lòng nhất là Tiểu Hè, cho nên tôi không thẻ làm phẫu. thuật, không cân khuyên tôi, tôi biệt ông đã nói với Tiểu Hề về chuyện của lão Nhiếp đúng không? Như thê nào, muôn cho lãoNhiệp tới khuyên tôi?”
Lão quản gia thấy tâm tư của bản thân bị nói toạc ra, nháy mäắt im lặng.