Chương 1007

Diệp Như Hề cắm hương vào trong, đứng dậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười Nhiếp Tịch ở bên cạnh đã sớm hoàn thành trước, hỏi: “Xong rồi?”

“Ừ, xong rồi.”

“Không có việc gì, Phật Tổ nhất định sẽ phù hộ cho bà ngoại em.”

“Ừ, cảm ơn.”

“Được rồi, em cảm ơn tôi đã rất nhiều lần, đừng cảm ơn nữa, trở về nhớ mời tôi ăn cơm là được.”

“Được.”

Hiện tại, Diệp Như Hề thật ra đã thân quen với Nhiếp Tịch hơn nhiều, không thể không nói, người đàn ông này rất am hiệu cách nói chuyện, lúc ở cạnh anh ta cũng không thây khó chịu.

Càng quan trọng hơn là, Nhiếp Tịch năm chắc mức độ rất chuẩn, không xa không gân.

“Đúng rồi, nơi này xin quẻ cũng linh lãm, hay là cùng đi thử xem?”

“Tôi không có gì đề xin cả.”

“Ôi, tôi có, em đi cùng tôi đi.”

Nhiếp Tịch túm Diệp Như Hề đi tới nơi cầu nhân duyên, bị Nhiếp Tịch cưỡng ép, cô cũng gieo một quẻ, trên quẻ chỉ việt mây chữ.

Thế gian luân hồi.

Diệp Như Hề nhìn bốn chữ này, ngón tay lập tức nắm chặt.

Nhiếp Tịch cũng xin quẻ, giờ phút này còn đang nghe giải quẻ, vừa thấy, vẻ mặt cũng tôi lại Diệp Như Hề siết quẻ rong tay, xoay người đi tìm đại sư giải quẻ.

Đại sư nhìn thoáng qua, cười cười, nói: “Bản thân đã có đáp án, không phải sao?”

Diệp Như Hề im lặng một lát mới nói: “Còn xin đại sư chỉ dân.”

“Luôn có một số chuyện trốn không, thoát, là trời chú định, phàm trần thế nhân thuận theo tự nhiên là được, cô sẽ có được đáp án của mình.”

“Nếu biết rõ là sai thì sao?”

Đại sư lắc đầu, nói: “Thị phi đúng sai không phải tuyệt đối như vậy, huông hộ cái gì là đúng cái gì lại là sai đây?

Những gì cô cho là sai lại là khúc nhạc dạo đúng đắn.”

Nhiếp Tịch không hiều ra sao, nói: “Tiểu Hề, quẻ của em là sao thế? Sao nói lại nghe mông lung như vậy.”

Diệp Như Hề lắc đầu, “Không có việc gì, anh giải quẻ đi.”

Nhiếp Tịch lập tức phản bác: “Khôngđược, tôi thấy khó hiểu, chúng ta tố về đi.”

Lúc này, ngược lại là Diệp Như Hề tò mò, “VÌ sao? Không phải anh cố ý tới xin quẻ sao?”

“Hiện tại tôi không muốn xin nữa, hơn nữa cũng không nhất định sẽ linh nghiệm!”

Diệp Như Hề vội vàng tím Nhiếp Tịch rời đi, sợ đại sử nghe thấy những lời này sẽ muôn đuổi người.

Nhiếp Tịch tùy tiện ném bỏ quẻ thăm, lúc đi rồi, quẻ kia lộ ra, chỉ thây bên trên có một chữ: “Bỏ.”

Nhiếp Tịch đưa người trở về , vì để tránh khiên người ta chán ghét, anh ta không dám làm gì thừa thãi, chỉ chào tạm biệt rôi rời đi.

Diệp Như Hê trỏ vê ngủ bù, đang mơ màng thì nhận được điện thoại của chị Thu, vội vàng bò dậy, rửa mặt một phen, không bao lâu thì chị Thu đã đến, nhưng sắc mặt có chút cô quái.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện