Chương 1009

“Được, tôi sẽ cho người xử lý một chút, cô chuẩn bị đi, chúng ta cùng tới bệnh viện một chuyền, đi thăm lão phu nhân.”

“Được.”

Diệp Như Hệ sửa soạn xong liền cùng Trương Thu tới bệnh viện thăm bà ngoại, nhưng điều khiến Diệp Như Hề càng bật đặc dĩ hơn là trong tay bà ngoại cũng câm một tập báo.

Thậm chí bà ngoại còn nhìn chằm chằm từng chữ một trên đó!

Diệp Như Hề chỉ cảm thấy mặt đều đã nóng bừng “Bà ngoại, đừng nhìn, trên đó đều viết lung tung, không thể nào!”

Hứa lão phụ nhân buông tờ báo, cười nói: “Tiều Hề, cháu thẹn thùng à?”

“Không, là cháu đang tức, trên đó viết lung tung!”

Diệp Như Hề sợ bà ngoại hiểu lầm, dóc Ï hết sức lực muốn giải thích.

Nào biết, bà ngoại bỗng nhiên nói: “Tiểu Hề, cháu thật sự không thích Nhiếp Tích sao?”

Diệp Như Hề sao có thể không biết ý tứ bên trong, “Bà ngoại, chúng cháu không có chút quan hệ nào cả.”

“Vậy tối khuya như vậy hai đứa mò lên núi làm gì? Đúng là lãng mạn của người trẻ tuổi.”

Diệp Như Hề không muốn nói cho bàngoại chuyện cô đi câu phúc, đành phải chuyện đề tài.

Nhưng mà điều cô không biết là bởi vì tin tức này, đã khiên Hứa lão phụ nhân quyết tâm đưa ra quyết định nào đó.

Diệp Như Hề nói chuyện với bà ngoại một hồi, tự mình gọt táo cho bà, từng miêng được cắt xong đưa qua đó, không khí rất ấm áp, không bao lâu, trong phòng bệnh đã có khách tới.

Nhiếp lão tiên sinh chống quải trượng, hai mắt mang theo hơi nước, xuât hiện ở cửa phòng bệnh.

“Uyễn Thanh, tôi tới thăm bà đây.”

Mặt mày Hứa lão phu nhân trở nên nhụ hòa, nói: “Lão Nhiếp, ông đã đến rôi.’ Diệp Như Hề đứng lên, ngoan ngoãn gọi một tiêng: “Ông Nhiếp.”

“Ôi, Tiêu Hề cũng ở đây à.”

Diệp Như Hề nhanh chóng đưa tới ghê dựa cho Ông Nhiếp, rót nước, đưa qua mời.

Hai người bạn già cùng vượt qua vài thập niên hình như có rất nhiêu lời muốn nói, Nhiếp Tịch đi ¡ cùng với Ông Nhiếp chủ động nói: “Tiểu Hễ, tôi có chút việc muôn nói với em, qua gặp tôi một lát đỉ.”

Diệp Như Hề biết đối phương đang muôn giành không gian đề lại cho bọn họ, liền đồng ý.

Chờ sau khi hai người đi ra ngoài, Hứa lão phu nhân mới chậm rãi mở miệng: “Nháy mắt, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi, lão Nhiếp.”

“Đúng vậy, sao còn lừa tôi vậy hả?

Không phải ngay cả lần gặp mặt cuối củng bà cũng không chịu cho tôi đây CHÚ Hứa lão phu nhân ha hả nở nụ cười.

Trong phòng bệnh, hai người già chậm rãi trò chuyện, ngoài cửa, Diệp Như Hề và Nhiếp Tịch lại rơi vào im lặng..

Nhiếp Tịch chủ động phá vỡ yên lặng, nói: *Xin lỗi, tôi không nghĩ tới ở nơi quỷ quái như vậy còn có paparazzi.”

Anh ta cũng thầy được tin tức sáng hôm nay, trước đó bản thân cũng là khách quen trên tin tức giải trí, anh ta cũng không thèm đề ý, trước nay ngay cả liệc cũng không thèm liệc, nhưng lần này đây, anh ta cảm thây chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện