Chương 107

“Daddy, con sai rồi, cho con cùng đi với, cha đừng bỏ con một mình.”

Tạ Trì Thành không nói lời nào, môi mỏng mím chặt, chọt chọt ngón tay cậu nhóc, gật đầu.

Tạ An lập tức buông tay ra.

*Ở yên đó cho ta, trở về sẽ xử lý con sau.”

Tạ An cũng luông cuông một chút, nhưng vận bướng bỉnh kêu lên: “Vậy… vậy cha nhát định phải đem mami mang về nhé! Đó Mới là mami thật sự của conl”

Tạ Trì Thành không trả lời, nhanh chóng rời đi.

Lúc này, đã sáu giờ trôi qua kể từ khi Diệp Như Hề bị bắt đi.

Diệp Như Hề bị nhốt ở kho hàng, không ăn không uống hơn nữa tỉnh.

thần còn khẩn trương cao độ, cơ thể đã xuất hiện tình trạng suy sụp.

Cô cố gắp mở to mặt, không dám khép mát lại, sợ nhắm mắt l rôi thì Cuồi cùng không mỏ ra được nữa.

Cô nghe thầy bên ngoài. truyền đến tiếng nói của mây tên bắt cóc, dường như đang rất kích động hay cãi nhau vê chuyện gì đó.

“Đại ca! Tắt cả đường đi đều bị phong tỏa rồi! Chúng ta đi không được! Làm sao bây giờ?”

“Mẹ kiếp, ả đàn bà kia có thân phận gì vậy? Những người này tới tìm cô ta sao?”

“Đều câm miệng hết cho tao! Bình tĩnh một chút! Mày, tiếp tục điều tra, mau chóng tìm được lối đi khác, mày, cùng tao đi vào.”

Của lại lần nữa bị mở ra.

Gã đàn ông đại ca mang vẻ mặt u ám một tay năm lầy cô áo Diệp Nhự Hề nhắc cô lên, âm trầm nói: “Cô rốt cuộc có thân phận gì?”

“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”

Gã đàn ông nhìn chằm chằm dường như hận không thể xuyên thủng người cô thành hai lỗ, trong ánh mắt bập bùng lửa giận.

“Bên ngoài có người đang tìm kiêm cô, hành động rât mạnh, quanh khu vực này đêu bị vây kín, có năng lực nha. Nhưng cô cũng hết hy vọng đi, tôi đây đã muôn bắt người, thì sẽ không bao giờ thất thủ!”

Diệp Như Hề lắp bắp kinh hãi, căn bản không biết bên ngoài còn có ai sẽ tìm kiêm như vậy.

Lục Tư Viễn sao?

Đây là suy đoán mà cô nghĩ là có khả năng cao nhất.

Cô ra vẻ trấn định nói: “Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi có thể coi như chưa từng gặp qua các người”

“Cô nằm mơ đi.”

Gã kia đứng dậy, nói với đồng bọn: “Để ý kỹ cô tai”

Diệp Như Hề nhìn người kia vội vàng rời đi, trong lòng càng thầy khẩn trương.

Ra bên ngoài, gã trực tiếp đá văng ghế dựa, lấy ra di động, gọi điện thoại.

“Ông không có nói cho tôi biệt thân phận thật của người phụ nữ này, phía sau cô ta còn có người chồng lưng!

Hiện tại, mây anh em tôi đêu Tảng bị vây kín. ỊP Người ở đầu dây bên kia cũng có chút luống cuÔng, nói: “Cậu nhanh chóng xử lý người phụ nữ đó đi, miễn cho đêm dài lãm mộng!”

Gã đàn ông cười khằng khặc, “Giết?

Giết cô ta, tôi và đám anh em ¡ cũng chôn cùng luôn ở chỗ này! Nếu ông còn chưa thệ đưa ra cách giải quyêt hợp lý, chỉ cần tôi còn sông một ngày, thì ngày đó ông cũng đừng nghĩ sẽ được sông yên ôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện