Chương 146

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đôi mắt của Nhạc Nhạc càng mở to hơn, hai mắt tỏa sáng.

Cho đến khi những món đồ chơi này được xếp ngay ngăn trong góc phòng bệnh, những người đàn ông đó đã biến mắt không thây tăm hơi.

Thư ký Tần xoay người, nói: “Ông chủ, mọi việc đã hoàn tắt.”

“Được rồi, lui xuống đi.”

“Vâng.”

Trước khi rời đi, thư ký Tần còn cung kính cúi chào Diệp Như Hề rồi mới quay đi.

Diệp Hi Nhạc kinh ngạc há hốc mồm, cô bé nhìn những món đồ chơi kia, hoảng sợ nói: “Chú đẹp trai, mấy món đồ này đều tặng cho cháu sao?”

Tạ Trì Thành mỉm cười, trong mắt lóe lên tia yêu thương, nói: “Đúng vậy, Nhạc Nhạc còn thích cái gì nữa không?”

Nhạc Nhạc theo bản năng nhìn về phía Diệp Như Hề, có chút do dự nói: “Chú đẹp trai, mây món đồ chơi này rất đắt phải không? Nhạc Nhạc không cân, chú mau đem về đi, cháu có một con búp bê là được rồi.”

Diệp Như Hệ cũng cảm thây không.

ôn, không nên xem thường mây món đồ chơi này, cô mới chỉ nhìn lướt qua, tất cả đều là hàng nhập khẩu, lại còn là phiên bản số lượng có hạn, được sản xuất bởi một thương hiệu cao cấp nào đó, thậm chí có tiền còn chưa chắc đã mua được.

Vừa định mở miệng, Diệp Như Hề lại nhìn thấy sự khao khát trong đáy mắt Nhạc Nhạc, con bé cỗ găng che giâu ánh mắt nhưng vẫn là vẻ mặt lưu luyến không rời.

Cổ họng của Diệp Như Hề nghẹn lại, nhiêu lời muôn nói nhưng cũng không thể nói thành lời.

Tạ Trì Thành nói thẳng: “Tặng cho cháu, nêu không muốn, cháu cứ vứt GI Nhạc Nhạc kinh ngạc: “Vứt đi ấy ạ?”

“Ừ, cháu không muốn thì cứ vứt đi, hiện tại chú sẽ cho người vứt ra ngoài.”

Nhạc Nhạc vội vàng đi tới kéo áo Tạ Trì Thành, nhưng con bé quá thấp, chỉ có thể kéo được tay áo của anh, vội nói: “Chú đẹp trai, chú không thể lãng phí như vậy được! Những thứ này rất đắt đó!”

“Thứ mà Nhạc Nhạc không thích thì là rác rưởi. Rác rưởi thì nên vứt đi.”

Nhạc Nhạc lập tức nhăn mặt.

“Nhưng, cháu cũng không cần nhiều như vậy…

“Cháu có thể tặng cho bạn bè của mình.”

Nhạc Nhạc bắt đầu do dự, sau đó nhìn về phía Diệp Nhự Hề và nói: “Mami, con, con có thể nhận không…”

Diệp Như Hề hít một hơi thật sâu, mỉm cười rồi nói: “Nhạc Nhạc có thích không?”

Bởi vì lúc nãy vừa mới hứa với mẹ là không được nói dối, cho nên Nhạc Nhạc nghiêm túc gật đầu.

Không muốn thì sẽ vứt ra ngoài, chú đẹp trai quá lãng phí!

Nhưng mà, ở trong bệnh viện có mấy người bạn tốt, bọn họ. cũng không đủ tiền mua đồ chơi, Nhạc Nhạc có suy nghĩ sẽ tặng cho bọn họ…

Nhạc Nhạc cảm thấy mình thật không hiểu chuyện, sao có thê đòi nhiều quà của người khác như vậy, con bé cỗ găng tự an ủi bản thân, bởi vì không muôn đồ sẽ bị vứt đi lãng phí, cho nên mới nhận mà thôi.

Diệp Như Hề nghiêm túc nói: “Nêu Nhạc Nhạc thích thì cứ nhận đi, nhưng Nhạc Nhạc phải cảm ơn chú đang hoàng, có biết chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện