Chương 956

“Tạ Trì Thành, tôi không ép anh đưa cho tôi, hơn nữa tôi đã đáp lễ khuy cài áo rồi.”

¬Ừ, em đáng giá.”

MA anh thật sự uống say rồi.”

“Ưm, biệt không? Gặp tai nạn xe cộ một lần, chính là do say rượu lái xe, em nói xem, lại xảy ra một lần nữa thì liệu có nhớ ra không, ha.”

Tiếng cười cuối cùng nhẹ bâng gần như khó nghe được, trái tim Diệp Như Hề như bị bóp nghẹt.

Cô nhìn thoáng qua kim cài áo trên tay, căn răng một cái, nói: “Gửi địa chỉ cho tôi, coi như trả nợ kim cài áo.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Như Hề thay quần áo, hơi chút do dự có nên trang điệm xâu đi hay không, cuối cùng không chỉ không hóa xâu, ngược lại còn trang điểm thật tỉnh xảo, trực tiếp ra cửa.

Hứa Sơn đang giữa cửa hơi kinh ngạc, nói: “Tiêu thư muôn đi ra ngoài sao?”

“Vâng.”

Hứa Sơn gọi Hứa Xuyên, hai người hộ tống Diệp Như Hề trực tiếp đi tới một câu lạc độ bí ân.

Khi cô tới nơi, trước cửa đã có người chờ, hiển nhiên là Tạ Trì Thành sớm đã phân phó trước, từ trước đến nay anh luôn an bài thỏa đáng từ những việc nhỏ nhất.

Đối phương đưa Diệp Như Hề trực tiếp đi tới phòng thuê cao cập ở tầng cao nhất, còn chưa đi tới cửa phòng, Diệp Như Hề đã dừng bước biến ánh mắt nhìn về phía hành lang bên cạnh, có một bóng người đang chống lưng về phía vách tường.

Ánh lửa lóe lên trong bóng đêm mấy lần, sau đó vụt tắt.

Tạ Trì Thành lười biếng lên tiếng “Tới rồi?”

Người dẫn đường thức thời lui xuống, ngay cả Hứa Sơn và Hứa Xuyên.

cũng hiểu được tình thế mà lui vê phía sau cách khá xa, đôi mắt nhìn về nơi khác, chuyện: của tiểu thư khôn phải chuyện vệ sĩ như bọn họ có thê hóng. Diệp Như: Hè tiến lên vài bước, vừa mới tới gần đã ngửi được mùi rượu, nói: “Đây là uống một chút mà anh nói?”

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, nói: “Ừ, lúc chờ em đến thì uông nhiều một chút.”

Tạ Trì Thành mang theo men say hoàn toàn không còn cảm giác lạnh nhạt và xa cách thường ngày, ngược lại còn có vẻ hoang dại và dễ chịu hơn, áo sơ mi trên người cởi hai cúc, lộ ra phần cô càng thêm gợi cảm, yết hầu trượt lên xuÔng, chọc người ta phải dừng lại tầm mắt.

Diệp Như Hề thu hồi tầm mắt, cô luôn cho rằng từ gợi cảm thích hợp dùng cho phụ nữ hơn, nhưng dùng từ này với T Trì Thành hình như không hề có chút lần cần nào.

Tạ Trì Thành đứng thẳng thân mình, đi tới, bỗng nhiên cong lưng, ngửi ngửi rôi nói: “Mùi rất thơm. Hoa son chi?”

Diệp Như Hề ừ một tiếng, nói; “Quả thật dễ ngửi hơn mùi rượu trên người anh một chút.”

Tạ Trì Thành lại cười, “Rất ghét bỏ sao?”

_ Đúng vậy.”

“Vậy làm sao bây giò đâu? Em còn phải chắn cửa cho tôi cơ mà?”

Diệp Như Hề bát đắc dĩ, “Tạ ID Thành, anh thật sự uống say rôi.’ “Đi thôi, cùng tôi đi vào một lát, tôi sẽ cho người đưa em trở về.”

Dút lời, tay anh rất tự nhiên đặt lên Vai cô, kéo gân lại, mạnh mẽ ôm lấy cô, cả hai đi về phía phòng thuê Mới vừa mở cửa đã nghe thấy â âm nhạc chói tai, toàn bộ người bên trong đều nhìn lại đây.

Tầm mắt có người kinh ngạc có người kinh diễm.

Còn có không ít tầm mắt đang nhìn Diệp Như Hề.

Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện bên người giám đốc Tạ, cũng đủ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện