Chương 976

“Không có việc gì, chuyện này không trách hai người, được rồi được rồi, tôi hiện tại khồng phải đã không có việc gì sao!”

Diệp Như Hệ cười trần an bọn họ vài câu, sau đó Hứa Xuyên nhận một cuộc điện thoại, sau khi trở vê sắc, mặt đều thay đổi, vội vàng nói: “Tiểu thự! Lão phu nhân bệnh nặng! Trước mắt cần cứu giúp! Chúng ta lập tức trở về!”

Đồng từ trong mắt Diệp Như Hề co chặt, đột ngột đứng lên, “Anh nói cái gì?! Bà ngoại đã xảy ra chuyện?!”

“Vâng! Trước mắt đang cấp cứu ở bệnh viện! Quản gia tiên sinh bảo chúng tôi lập tức hộ tống cô trỏ về!

Tiểu thư, chúng ta đi thôi!”

Hứa Sơn và Hứa Xuyên khẩn cấp hộ tống Diệp Nhự Hề rời khỏi bệnh viện, lên xe, trực tiếp chạy như bay mà đi.

Diệp Như Hề quá khẩn trương nên lập tức rời đi, thậm chí cũng quên nói một tiếng với Tần Phong, cô hận không thể mọc cánh bay đến bên cạnh bà ngoại.

Đó là người thân duy nhất của cô, cô không thể tưởng tượng được cảm giác thống khổ khi mát đi bà.

Khi Tân Phong dành ra chút thời gian chuẩn bị nói chuyện với vị Hứa tiêu thư kia một chút, liền phát hiện tìm không thấy người, lục soát khắp bệnh viện cũng tìm không thấy một bóng người.

Trong lòng anh ta lộp bộp một chút, bồng nhiên không biệt nên đối mặt với sự chất vấn của ông chủ sau khi tỉnh lại như thê nào.

Diệp Như Hề dùng tốc độ nhanh nhất tiền ‘đến bệnh viện, điều cô nhìn thấy đầu tiên là bà ngoại được đeo bình dưỡng khí, năm trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp .

“Bà ngoại!!”

Diệp Như Hệ hoảng loạn đi đến bên cạnh giường, Hứa lão phu nhân bởi vì nghe được tiếng cháu gái mà chậm rãi mở to mắt, ánh mắt vẫn đục.

Diệp Như Hề nỗ lực bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại, cháu đã trở về.”

Hứa lão phu nhân tựa hô muôn nói chuyện, nhưng phải đeo bình dưỡng khí khiên bà không có cách nào mở miệng, chờ lão quản gia ở bên cạnh tiên lên câm lấy bình dưỡng khí, ánh mắt lão quản gia tràn đây lo lắng, tựa hồ muốn nói gì đó, lại cố nuốt xuống.

Diệp Như Hề tiến lên cầm tay bà ngoại, nói: “Bà ngoại, không có việc gì rồi, cháu ở chỗ này, cháu sẽ ở cạnh bà”

“Tiểu Hề à, bà ngoại không có việc gì, cháu bị dọa Sợ rồi chứ gì, thật ra nào có chuyện gì đâu, bà ngoại rất nhanh là có thê bình phục. “

Diệp Như Hề chua xót, cố nén nước mất gật đâu, nói: “Đúng vậy, không sai, bà ngoại rất nhanh sẽ có thể bình phục.”

Những lời này, ngay cả bản thân cô cũng không tin.

Giờ phút này bà ngoại rơi vào trạng thái suy yêu mà cô chưa ¡ từng gặp qua, ngay cả bản thân cô cũng có thể đoán được…… Bà ngoại thật sự bệnh rất nặng.

Suy nghĩ này khiến cô suýt nữa đã hít thở không thông, nhưng cô cố gắng kìm nén bi thương, lộ ra gương mặt tươi cười, nói: “Bà ngoại trước tiên bà -hãy cô găng nghỉ ngơi một lát, đừng lo lăng, cháu sẽ chỗ này chăm sóc bà.”

Quản gia lập tức cho bình dưỡng khí vào, Hứa lão phu nhân tựa hồ thật sự rất mệt, một lần nữa nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giâc ngủ.

Chờ bà ngủ rồi, Diệp Như Hề và lão quản gia rời khỏi Di bệnh, Diệp Như Hề gấp không chờ nồi mà dò hỏi: “Ông quản gia ơi, thân thể của bà ngoại…… là như thê nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“U não phát triển, chèn tới dây thần kinh, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng, bác sĩ kiên nghị lập tức phẫu thuật, nhưng phu nhân không đồng ý, cứ cô chấp kiên trì tiếp, ta đều biết…… Phu nhân là sợ hãi bản thân sẽ. chết trên bàn phẫu thuật, không thể chờ được tiêu thư trở vê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện