Chương 984
Ví như những loại trà hàng đầu, ví như đồ cô trần quý, thậm chí còn có người đưa tặng một hòn đảo nhỏ.
Nhưng mây món quà đó đều không thể khiến Nhiếp lão liếc thêm một cái, chỉ lạnh nhạt nhận lấy.
Nhiếp Tịch cũng rất bắt đắc dĩ, nhưng người trong giới đều biết đến tính tình khó chiêu của ông nội, anh ta chỉ có thể ở bên cạnh cười tửơi nịnh nọt, không khí trong lúc nhất thời thật cứng đờ, ngay cả Nhiếp Tịch cũng cảm giác được tâm tình ông nội có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ lúc ở trong thư phòng bọn họ đã nói gì đó sao?
Trong đó có một vị khách dâng lên món quà lớn nhưng không thê đổi lầy cái liếc mắt coi trong của Nhiếp lão tiên sinh, trong lòng có lửa giận, vừa lúc thấy Diệp Như Hề vẫn luôn ngồi bên cạnh Nhiếp lão tiên sinh, liền càng tức hơn.
Bọn họ tốn nhiều tiền như vậy đều không thể đổi được chút hư vinh kia, người phụ nữ này dựa vào cái gì?I “Lão tiên sinh, vị tiêu thư ngôi ở bên cạnh ngài đây là ai? Sao một chút lòng thành trong ngày mừng thọ cũng không có vậy?”
Vừa dút lời, tầm mắt toàn bộ người trong đại sảnh đều nhìn về phía Diệp Như Hề.
Vãn đề này tất cả mọi người đều muôn hỏi, nhưng mà không ai có lá gan nói ra.
Vẻ mặt Nhiếp lão tiên sinh hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ nói: “Đây là hậu bối mà ta coi trọng, còn không tới phiên cậu tói nhọc lòng.”
Sắc mặt người hỏi chuyện một trận xanh một trận trắng, nhưng không dám mở ‘ miệng tiệp tục nói gì, chỉ có thể có gắng nghẹn lại, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Nhưng Diệp Như Hề không có khả năng coi như không biết, cô vôn dĩ chỉ muốn ngâm đưa tặng, nhưng nêu bị chỉ mặt giữa công chúng , cỗ cũng không thê tiệp tục giả ngu, nêu không sẽ phải thẹn với sự bảo vệ của ông Nhiếp dành cho cô.
Cho nên Diệp Như Hề đứng lên, bảo Hứa Sơn câm hộp tiến lên, nói: ‘Ông Những đây là vãn bói tặng quà cho ngài, hy vọng ngài thích.”
Bát luận Diệp Như Hề đưa cái gì, Nhiếp lão tiên sinh đều dự định sẽ bày ra vẻ mặt vô cùng thích thú, cho cô đủ mặt mũi.
Nhưng mà, khi Nhiếp Tịch đứng ở bên cạnh nhìn thây cái hộp kia, trong lòng đã hiểu rõ, anh ta thậm chí đêu có thể đoán trước được biểu cảm của ông nội, đồng thòi cũng vì sự hào phóng của Diệp Như Hề mà cảm 4hấy khiệp sợ, cùng với…… sự tiếc nuối khi So sánh món đồ này với món quà mừng thọ mà mình dành cho ông nội năm nay.
Khi Diệp Như Hề đưa tay mở ra nắp hộp, toàn trường đều an tĩnh lại.
Đó là một pho tượng phật ngọc hoàn mỹ.
Nhiếp lão tiên sinh thời tuổi trẻ là một thây đoán thạch rất có tiếng, sau đó lại sáng lập nên công ty đá quý châu báu lớn nhát cả nước, cho đên khi đã thoái ân, vẫn không có ít truyền thuyết về ông, cho nên khách khứa đện tham gia bữa tiệc mừng thọ đa số đều chuẩn bị phỉ thúy.
Nhưng mà, ai cũng không dám nói, phỉ thúy của bản thân có thể so được với pho tượng phật ngọc này.
Ngay cả Nhiếp lão tiên sinh cũng phải đột ngột đứng lên, chồng quải trượng, trước mặt chân động nhìn chăm chằm ngọc phật, trong miệng kinh ngạc cảm thán: “Màu sắc này…… Là loại phỉ thúy Kính Hỗ Già thượng đẳng!”
Chung quanh vang lên một mảnh hít hà.
Chủng loại Kính Hồ Già?!
Thượng đẳng phỉ thúy trăm năm khó gặp?
Một pho tượng phật được điêu khắc từ khối phỉ thủy Kính Hỗ Già như thế này, đặt trên thị trường tuyệt đối là dù ra giá cao cũng không có người bán, mà giá cả càng là một con số trên trời.
Vật báu như vậy, làm như là đồ gia truyền cũng không có vãn đề gì!