Chương 989

Nhiếp Tịch cười lạnh một tiếng, ý vị thâm trường nói: “Ông nội, đây cũng không nhất định là ăn ý.”

Còn có khả năng là ân oán.

Nhiếp lão tiên sinh vô thức nhìn thoáng qua cháu trai nhà mình, nói: “Sao cháu lại nói chuyện khó hiểu thế hả?”

Nhiếp. Tịch cười cười, nói: “Ông nội, ông cảm thấy Tiểu Hễ như thế nào?”

Ánh mắt Nhiếp lão tiên sinh lập tức trở nên Sáng rõ, ông đã sông đến tuổi này, còn là ông nội ruột của thẳng nhóc này, sao có thể không hiểu ý tứ của những lời này chứ?

“Như thế nào? Hai mắt cháu không phải mọc tận trên trời à?”

Nhiếp lão tiên sinh còn hừ một tiếng, đôi mắt tràn đầy khinh thường, đôi với những tin tức giải trí của cháu trai với phụ nữ, ông nhìn đều chướng mắt.

“Còn có, Tiểu Hề là cháu gái của Uyễn Thanh, không phải người phụ nữ tùy tiện, cháu thu hôi tâm tư vui đùa đi cho ta.”

“Ông nội, ông cảm thấy cháu đang nói giỡn sao?”

Ánh mắt Nhiếp Tịch thật nghiêm túc, thậm chí có chút nghiêm túc quá mức.

Anh ta không cảm nhận được có bao nhiêu yêu thích Diệp Như Hề, nhưng người phụ nữ này, là thích hợp nhất.

Gia thế, bề ngoài, hành vi cử chỉ, tất cả đều không thể bắt bẻ, quan trọng nhất chính là hiệm khi khiên anh ta nồi lên dục vọng chiêm hữu. Không chỉ vì bản thân cô mang tính khiêu chiến, còn có Tạ Trì Thành.

*A Tịch, ông nội hỏi lại cháu một lần, cháu là chơi đùa hay là nghiêm túc?”

“Ông nội, Tiểu Hè là thích hợp nhất.”

Nhiếp lão tiên sinh trầm tư một hồi, không thẻ không nói, ban đầu ông ấy cũng có suy nghĩ này, nhưng ông còn chưa nói ra, lại bị A Tịch mở lời trước rôi.

Cho dù Nhiếp lão tiên sinh luôn ước gì Diệp Như Hề trở thành cháu dâu của mình, nhưng cũng rất rõ ràng khán đối không thê tệ bạc với cô gái này, lỡ như cháu trai mình không có ý gì, vậy lại không tốt.

Nhưng hiện tại là A Tịch chủ động nói Nhiếp lão tiện sinh cảm thấy chuyện này đáng để suy xét, cũng nóng lòng muôn thử.

Mà Diệp Như Hệ không hê biết bản thân đang được người ta “nhớ thương”, cô ngôi trên xe, là Hứa Sơn lái xe, xe chạy trên đường núi nên hiện tại không có chiệc xe nào khác nữa.

Diệp Như Hề nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh.

Hứa Sơn và Hứa Xuyên cùng nhìn nhau liếc mắt nhìn nhau một cái, không dám hé răng, luôn cảm thấy sau khi tiêu thư đi ra từ bữa tiệc, tâm tình nhìn có vẻ không tốt lắm.

Hai người bọn họ đều rất rõ ràng tiểu thư đã chuẩn bị nhiều thế nào cho bữa tiệc hôm nay, có thể nói chuyện một cách đĩnh đạc với nhân vật như Nhiếp lão tiên sinh thật sự chỉ là phản ứng ngâu nhiên sao?

Trời mới biệt trước đó tiêu thư đã điều tra thông tin cá nhân và sở thích của Nhiếp lão tiên sinh kỹ càng bao nhiêu, chuẩn bị như thế nào, mới có thể không chút hoạng mang tiếp nhận đủ mọi chủ đề trong một dịp trọng đại thê này.

Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, Nhiếp lão tiên sinh cũng đồng ý hỗ trợ, nhưng sao tâm tình tiêu thư hình như vẫn không được tốt lắm.

Đường núi an tĩnh đột nhiên truyền đên tiêng động cơ rít lên chói tai.

Hứa Sơn thấy một chiếc xe thể thao đang đuổi theo với tốc độ điên cuồng từ kính chiêu hậu, trong lòng anh ta căng thẳng, nói: “Tiểu thư, hãy ngôi vững, phía sau có xe sắp đuổi kịp rồi, không biết là địch hay bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện