Chương 113:
Ninh Nhất Phàm nằm lấy tay cô đặt lên ngực, ánh mắt trầm xuống.
“Vốn hôm nay định nói chuyện giải trừ hôn ước, không nghĩ tới.
Thẩm Ngọc Lam đưa tay che môi anh, lắc đầu: “Không cần giải thích”
Môi mỏng khẽ động, ngón tay thon dài của anh, đem sợi tóc mai của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, một giây sau cúi người đặt lên đôi môi đỏ của cô một nụ hôn.
Đêm nay, Thẩm Ngọc Lam không nẫm quay lưng với anh nữa, bọn họ lần đầu tiên đối mặt ôm nhau trong phòng ngủ, bởi vì bộ mặt thật của Cao Nhã Uyên bại lộ, cảm giác áy náy và tự trách trước đây của Thẩm Ngọc Lam, lập tức đã giảm đi rất nhiều, cô cũng không phải thánh mẫu gì, người ta muốn mạng của cô, cô còn có thể quay đầu lại đối với người ta lấy đức báo oán.
Nghĩ đến hôm nay, nếu Ninh Nhất Phàm lựa chọn tin tưởng Cao.
Nhã Uyên, như vậy, thứ cô mất đi không chỉ là tình yêu, có lẽ còn là sự tự do.
Dù sao thì với thế lực của nhà họ Ninh, muốn cô cả đời ở trong tù, cũng không có gì khó cả.
Cho nên, từ nay về sau, cô đối với người phụ nữ đó không còn áy náy nữa, đối với Ninh Nhất Phàm cô cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Cô cũng hiểu rõ hơn, sống trên đời này, không phải bạn lương thiện tốt bộng, không phải bạn lấy đức báo oán, thì nhất định sẽ có kết cục tốt, lúc sự việc xảy ra, ngoại trừ em gái mập, nhìn như muốn đứng ra giúp cô nói chuyện ra, thì tất cả mọi người quen biết đều lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Việc không liên quan đến mình, thì bỏ nó sang một bên, trong lòng nguội lạnh, nhưng lại có một sự thông suốt trước giờ chưa từng có.
Chuyện này cũng để cô lần thứ hai hiểu được tấm lòng đối với cô của Ninh Nhất Phàm, trong lòng cô thầm đồng ý, nếu kiếp này, anh không bỏ rơi cô, vậy thì cô sẽ không rời khỏi anh lần nữa.
Ngày hôm sau, còn hai ngày nữa mới đến ngày đầu tiên của năm mới.
Công việc của Ninh Nhất Phàm cũng không bởi vì đến tết, mà được giảm bớt, buổi sáng, sau khi ăn sáng với cô xong, vẫn đi đến công ty.
Ninh Nhất Phàm chân trước vừa rời đi, thì Sở Tịnh Khuynh liền mang theo một túi rau cùng thức ăn chạy tới.
Cô cho rằng là Ninh Nhất Phàm để quên thứ gì, cho nên, hỏi cũng không hỏi mở cửa ra, liền nói: “Ninh Nhất Phàm, có phải là anh quên đồ hay khôn Sau đó liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Sở Tịnh Khuynh.
Trong mắt anh ta hiện lên một tia bi thương, Thẩm Ngọc Lam mím môi, nhất thời có chút khó xử, cũng có chút…ngại…
“Anh họ tôi đã đến đây sao?” Sở Tịnh Khuynh cúi đầu, liền nhìn thấy đôi dép đặt ở cửa Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, tay giơ lên, sờ đầu không tiếng động gật đầu.
“Anh ấy, tối hôm qua ngủ ở đây?”
‘Thẩm Ngọc Lam ngẩn ra, đương nhiên là không ngờ Sở Tịnh Khuynh lại hỏi như vậy, trên mặt cô có chút khó xử, xoay người, chỉ vào phòng ăn, đổi đề tài nói: “Cái kia, anh ăn sáng chưa?”
“Thẩm Ngọc Lam, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?” Biểu cảm của cô đã trả lời câu hỏi của anh ta.
Sở Tịnh Khuynh buông tay, đồ đạc trong tay rơi xuống đất, anh ta nhìn qua có vẻ bị đả kích rất lớn.
Thẩm Ngọc Lam vuốt trán, tay chân nhất thời có chút luống cuống, cô nhìn Sở Tịnh Khuynh, ngẩn người lúc lâu, mới mở miệng: “Tịnh Khuynh, xin lỗi”
“Tôi không cần cậu nói xin lỗi, Ngọc Lam, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, Ngọc Lam, cậu nhìn xem, tôi yêu cậu tám năm, nhưng cậu và Ninh Nhất Phàm mới quen biết bao lâu, giữa các người, làm sao có thể có tình cảm thật sự… Tôi không tin điều đó! Ngọc Lam, tôi vì cậu, tôi có thể không cần gì hết, thật đó…”
Thẩm Ngọc Lam ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chẩm Sở Tịnh Khuynh, so với lúc còn học trung học, anh ta rõ ràng càng thu hút hơn, nếu như, trước khi đi đến hòn đảo kia, cô gặp được anh ta, cô nghĩ rằng, lúc này, sau khi anh ta nói vì cô có thể không cần thứ gì hết.
Cô, cho dù không chấp nhận, nhưng tương lai một ngày nào đó cô muốn tìm một người nào đó để kết hôn, cô có thể suy nghĩ về người đàn ông trước mặt.
Suy cho cùng, hiểu rõ nhau. Dù gì, nhiều năm như vậy, đã đủ để thử thách một người rồi. Dù gì, nếu chỉ tìm kiếm một người nào đó để kết hôn, nếu như tất cả đều là mạo hiểm, vậy không nghỉ ngờ gì, người đàn ông này có nguy hiểm thấp nhất.
Nhưng… Trên đời này làm gì có chuyện đó.
Cô yêu Ninh Nhất Phàm, yêu không chút do dự.