“Anh Ninh” Thẩm Ngọc Lam lễ phép chào Ninh Nhất Phàm trước, vốn dĩ cô còn muốn hỏi hỏi tối qua anh ngủ ngon không? Vì cảm thấy hơi tự trách khi không quên mất chuyện đã hứa với Ninh Thiên Vũ.

Nhưng người nọ lại giống như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Thẩm Ngọc Lam cau mày, cảm thấy hơi xấu hổ, xem ra chuyện đêm qua đúng là mơ rồi...!
Suy nghĩ một hồi thì đi qua ngồi một bàn khác, đặt hộp trang điểm sau đó đi chọn vài món ngồi xuống tự
ăn.

Cô có một tính rất tốt đó là dù tâm trạng có xấu mấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị.


Chờ đến lúc cô ăn được một nửa thì Ninh Nhất Phàm đã ăn xong đứng dậy đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không nhìn cô lấy một cái.

Liễu Tự đi theo phía sau, nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Vừa đi vừa quay đầu lại nói với Thẩm Ngọc Lam: "Cô từ từ ăn, chúng ta ở trong xe chờ cô” Nhìn bóng người bỏ đi không chút lưu luyến kia Thẩm Ngọc Lam tàn nhẫn cắn khúc bánh mì trên tay.

Âm thầm trợn mắt nghĩ, anh ta? Thích cô? Xem ra đúng là cô tự mình đa tình thật rồi.

Gương mặt không xinh đẹp, tính cách cũng không tươi sáng, sao có thể chứ!
Sau đó suốt đường trở về đều yên tĩnh.

Về chuyện xảy ra trên đảo, Thẩm Ngọc Lam nghe Liễu Tự nói đúng là ở lối vào có để bảng Du khách dừng bước, mà ở phía đông cũng có tàu thật nhưng do cô đi nhầm đường thôi, cho nên cô chỉ cho rằng chuyện đi vào khu rừng kia chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau đó không để trong lòng nữa.

Khoảng thời gian sau đó cô và Ninh Nhất Phàm không có qua lại gì nữa, nếu không phải ký ức đêm đó rõ ràng như vậy thì Thẩm Ngọc Lam đã cho rằng mình nằm mơ mà thôi.

Sau khi trở về công việc có hơi bận rộn vì công ty nhận được nhiều đơn hàng lớn nên dần dần Thẩm Ngọc Lam cũng quên chuyện ở trên đảo.

Đối với giám đốc Cao thì trong lòng cô nhiều ít cũng có chút mâu thuẫn và sợ hãi, cho nên cô ôm hết những đơn mà các chuyên viên trang điểm khác không muốn nhận, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở bên ngoài, cuộc sống cũng coi như bình yên trôi qua.


Lúc này thành phố C đã vào cuối đông, ra ngoài gió lạnh rét đến tận xương, Thẩm Ngọc Lam không có xe, nên ra ngoài đều là đi bằng phương tiện giao thông công cộng.

Tuy rằng vất vả nhưng thật ra rất tự do, không cần ngày nào cũng lục đục với những người đó.

“Mẹ nhỏ, mấy tuần nay cuối tuần nào mẹ cũng tăng ca, bé nhớ mẹ sắp điên rồi nè” Trên xe buýt, Thẩm Ngọc Lam vừa đọc tin nhắn Zalo của Ninh Thiên Vũ vừa mỉm cười, đây là sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời lạnh lẽo của cô.

“Chờ qua đợt bận rộn này mẹ nhỏ sẽ đền cho con nhé” Ấn gửi tin nhắn, Thẩm Ngọc Lam xem giờ thấy sắp đến trạm rồi nên cất di động.

Lúc này phía trước xe bỗng dưng xôn xao, Thẩm Ngọc Lam cau mày nhìn qua thì thấy bóng dáng một người trẻ tuổi đeo khẩu trang đen, vác túi vải hình như đang nói gì đó với tài xế.

“Bây giờ những người trẻ tuổi đúng là mặt dày, ngồi xe buýt có 6 nghìn đồng cũng tìm một đống cớ không trả” Một bác gái ngồi phía trước lầm bầm.


Thẩm Ngọc Lam nhướng mày.

“Bác tài ơi, hôm nay cháu quên mang tiền thật, chú nhìn đi đây là thẻ công tác của cháu..Người trẻ tuổi nói xong đưa thẻ công tác đeo trên cổ cho tài xế xem.

Lúc này xe buýt cũng đến trạm rồi, Thẩm Ngọc Lam đứng lên đi xuống xe, nhưng cửa ra đã bị người đàn  ông kia chặn lại mất rồi, Thẩm Ngọc Lam suy nghĩ một lúc sau đó lấy ra 6 nghìn chồm qua người đàn ông kia bỏ vào máy trả tiền, nói: "Xuống xe nhanh đi, tôi trả tiền xe cho anh rồi, những người phía sau còn đang đợi đấy”.

Người kia ngạc nhiên nhìn Thẩm Ngọc Lam, lại nhìn tài xế sau đó cất thẻ công tác lại theo dòng người xuống xe buýt.

“Hi người đẹp, vừa rồi cảm ơn cô” Thẩm Ngọc Lam vừa đi được hai bước đã bị kéo lại, nghe tiếng thì là người đàn ông lúc nãy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện