“Thân là người dẫn chương trình nổi tiếng vì sao anh lại ngồi xe buýt đi làm?”
Sở Tịnh Khuynh đặt túi xuống, dựa lưng lên bàn, ngón tay thon dài gác lên mặt bàn, quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Thân là chuyên viên trang điểm nổi tiếng của công ty S, không phải cô cũng đi xe buýt sao?”
Thẩm Ngọc Lam ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, cô là chuyên viên trang điểm của công ty S, nhưng vào ngành này vẫn chưa đến một tháng...!Thật không dám nhận hai chữ nổi tiếng.

Không trả lời câu hỏi của Sở Tịnh Khuynh, Thẩm Ngọc Lam đặt hộp trang điểm lên bàn: "Bây giờ có thể bắt đầu trang điểm luôn chưa?”
Sao Sở Tịnh Khuynh lại không nhìn ra được cô đang lảng tránh, nhưng anh ta cũng không giận, ngồi xuống ghế nói: "Không cần kỳ công quá, với khuôn mặt này của tôi cô chỉ cần vẽ hai nét là có thể đi báo cáo công việc được rồi” Nói xong anh ta nhắm mắt lại.

Thẩm Ngọc Lam cau mày, có phải tin tức có gì nhầm lẫn không? Vì sao giám đốc Cao nói ca này khó xơi lắm mà, nhưng bây giờ rõ ràng là đang biếu không tiền cho họ đấy có được không?
Khuôn mặt của Sở Tịnh Khuynh không lạnh lùng như Ninh Nhất Phàm, cũng không ấm áp như Hạ Phong mà là một cảm giác độc nhất, đó là đáng yêu...!
Đột nhiên, cô nghĩ tới Ninh Thiên Vũ...!Sau này cậu lớn lên có lẽ cũng là loại cảm giác này đi.


Cho nên lúc trang điểm cô cố tình làm cho anh ta trở nên góc cạnh hơn một chút.

Trang điểm xong cô mới nhíu mày nghĩ lại, cảm thấy không ổn, lỡ như anh ta không thích thì sao?
“Xong rồi.” Cô có hơi căng thẳng.

Sở Tịnh Khuynh mở mắt ra nhìn vào gương gật đầu: "Nhìn không ra kỹ thuật của chị cũng không tệ lắm...”
Nói xong quay lại nhìn Thẩm Ngọc Lam: "Vì để trả ơn chị đã rộng rãi giúp đỡ, tôi muốn mời chị đến hiện trường xem tôi dẫn chương trình có được không?”
Thẩm Ngọc Lam nghe lời mời của anh ta đầu tiên là ngây người, cô nói mà, EQ của Sở Tịnh Khuynh cao như vậy sao có thể làm khó người khác.

Sau khi suy nghĩ cô gật đầu, vì cô cũng hơi tò mò Sở Tịnh Khuynh của sáu năm sau là người như thế nào.

“Đã vậy tôi từ chối thì bất lịch sự quá, nhưng cậu đừng gọi tôi là chị nữa, tôi nhận không nổi, tôi tên là Thẩm Ngọc Lam” Cô vui vẻ nói đùa với Sở Tịnh Khuynh, lâu rồi mới được thả lỏng như vậy.


Lúc còn học cấp 3 hai người làm việc chung hai năm rất ăn ý.

Lúc ấy các bạn học thường hay trêu ghẹo ghép đôi hai người lại với nhau, cái gì mà xứng lứa vừa đôi, nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng hai người chỉ là anh em với nhau mà thôi...!
“Sở Bình và anh Ninh năm phút nữa sẽ đến hiện trường, chúng ta có cần chuẩn bị trước hay không?” Hai người vừa đến đã được một người có vẻ là đạo diễn đi ra đón, bộ dạng nhiệt tình làm Thẩm Ngọc Lam cau mày.

Chuyện khác cô không biết nhưng gần đây nghe những đồng nghiệp ở công ty bàn tán mấy chuyện ở trong phim trường thì ai cũng thổi phồng đạo diễn theo nhiều cách, có thể nói dù là diễn viên đang nổi nhìn thấy đạo diễn cũng phải nể mặt ba phần.

Tuy nói ở đài truyền hình này có thể khác, nhưng mà đãi ngộ này có quá mức rồi hay không?
Cô nhìn qua Sở Tịnh Khuynh, có hơi tò mò thân phận của anh ta, cô không tin anh ta chỉ đơn giản là một MC bình thường.

“Ngọc Lam, đi qua đây này, tôi dẫn cô đi tìm chỗ ngồi tốt” Sở Tịnh Khuynh kêu cô là Ngọc Lam rất tự nhiên, cảm giác thân thiết này khiến Thẩm Ngọc Lam không tìm được lý do từ chối, anh ta nói xong cũng không đợi cô trả lời mà kéo tay cô đi thẳng đến chỗ hàng ghế đầu.

Tay của Thẩm Ngọc Lam đến mùa đông sẽ rất lạnh...!
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện