Thẩm Ngọc Lam vừa định mở cửa ghế trước ra ngồi vào thì đã bị người nào đó kéo tay nhét vào ghế sau.
Thẩm Ngọc Lam ngạc nhiên, đây là tình huống gì thế?
“Cậu ta không phải hạng người cô có thể dây vào...!Sau này tránh được thì tránh xa một chút” Thẩm Ngọc Lam còn chưa kịp ngồi vững thì một giọng nói lạnh như băng lại vang lên.
Dây dưa? Anh ta vậy mà nói mình dây dưa với người khác?
Vậy có phải lần trước anh hôn cô thì cũng cho rằng cô đang dây dưa với anh không? Cho nên, anh coi cô là đối tượng ngoại tình sao? Nghĩ vậy, trong lòng cô ngoài cảm thấy bị coi thường ra còn có một chút mất mát.
Cô ngẩng đầu ra nhìn ra cửa sổ, thở dài một hơi sau đó quay lại nhìn Ninh Nhất Phàm: "Ngài Ninh, ngài có thể đừng có không biết gì đã gán tội cho người khác hay không hả? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi dây dưa với anh ta? Là anh ta muốn hôn tôi, là anh ta kéo tay tôi không buông.." Cô nói xong, càng nghĩ càng giận: "Những kẻ có tiền các anh có phải đều cho rằng phụ nữ chúng tôi nhìn thấy đàn ông đều muốn dây dưa hay không? Các người cho rằng các người là ai chứ? Đồ thần kinh...”
Nói xong, cô giả vờ muốn xuống xe, nhưng kéo mấy lần cửa xe vẫn đóng chặt, cô tức giận đập lên cửa xe mấy cái, nước mắt chảy xuống.
Rốt cuộc cô đã trêu ai chọc ai? Dựa vào cái gì mà cuộc sống của cô bị những người này làm cho hỏng bét?
Còn nữa, giờ phút này cô thật sự muốn hỏi người đàn ông này vì sao năm đó anh lại dùng cách đó để có con...!Anh có biết không, anh đã huỷ hoại cả đời cô.
Nhưng mà cuối cùng vẫn không thốt ra nổi chữ nào! Cô đột nhiên tức giận như vậy khiến hai người đàn ông trong xe đều ngẩn người.
Liễu Tự không ngừng nuốt nước miếng, tức giận với Ninh Nhất Phàm...!Còn mắng Ninh Nhất Phàm là "Đồ thần kinh”, được lắm, Liễu Tự rất không phục hậu mà chờ mong diễn biến kế tiếp?
Ninh Nhất Phàm là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho nên lớn như vậy rồi vẫn chưa gặp ai tức giận với anh chứ đừng nói là mắng.
Anh vốn nên giận dữ ném cô xuống xe mới đúng, nhưng vì sao anh lại cảm thấy mình chẳng những không tức giận mà ngược lại lúc nhìn thấy nước mắt của cô thì cảm giác đau đớn đêm hôm đó lại ập tới.
Nhịn không được dang tay ôm cô vào lòng, tựa trán lên trán cô, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Cậu ta sắp kết hôn rồi, nếu bị phát hiện hai người ở bên nhau sẽ không tốt cho cô.”
Anh đang giải thích với cô sao? Thẩm Ngọc Lam nghe Ninh Nhất Phàm nói xong thì ngây ngốc, sau đó lập tức tỉnh táo lại giãy giụa muốn ngồi dậy.
Nhưng Ninh Nhất Phàm lại dịu dàng đè cô lại, khẽ nói bên tại cô: "Anh xin lỗi.” Chỉ ba chữ đơn giản đã làm cho Thẩm Ngọc Lam mất hết năng lực phản kháng.
Ninh Nhất Phàm xin lỗi cô? Cô...!Không nghe lầm chứ?
Liễu Tự nhịn ngồi phía trước hít vào một hơi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà...! Bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên nghe ông chủ Ninh nói xin lỗi đấy!
“Về biệt thự.” Lúc này Ninh Nhất Phàm lên tiếng.
Liễu Tự gật đầu, khởi động xe.
Lúc này Thẩm Ngọc Lam mới nhớ tới trong xe còn có người, nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, khóe mắt
liếc Ninh Nhất Phàm.
Trái tim cô đang đập thình thịch trong lòng ngực, làm sao bây giờ? Cô đã nói đời này không cần đàn ông nữa, không cần liên quan đến đàn ông nữa mà.
Nhưng cái ôm lúc nãy, ba chữ lúc nãy...!Cô, không muốn thừa nhận mình có chút rung động rồi.
Thẩm Ngọc Lam à...!Người ta đã đính hôn, đính hôn rồi đấy, cô có não không vậy?
Nghĩ vậy, cô cắn môi ngồi dịch sang phía cửa sổ.
Ninh Nhất Phàm chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt sâu xa.
Sau đó trong xe trở nên im lặng, mãi cho đến khi tới nơi ba người cũng không nói lời nào nữa.
Bầu không khí áp lực khiến Thẩm Ngọc Lam cảm giác hít thở không thông, may mà xe chạy hơn 20 phút là tới rồi.
Chờ đến lúc xe ngừng lại thì cô gấp gáp chạy xuống đi vào trong biệt thự..
Thẩm Ngọc Lam ngạc nhiên, đây là tình huống gì thế?
“Cậu ta không phải hạng người cô có thể dây vào...!Sau này tránh được thì tránh xa một chút” Thẩm Ngọc Lam còn chưa kịp ngồi vững thì một giọng nói lạnh như băng lại vang lên.
Dây dưa? Anh ta vậy mà nói mình dây dưa với người khác?
Vậy có phải lần trước anh hôn cô thì cũng cho rằng cô đang dây dưa với anh không? Cho nên, anh coi cô là đối tượng ngoại tình sao? Nghĩ vậy, trong lòng cô ngoài cảm thấy bị coi thường ra còn có một chút mất mát.
Cô ngẩng đầu ra nhìn ra cửa sổ, thở dài một hơi sau đó quay lại nhìn Ninh Nhất Phàm: "Ngài Ninh, ngài có thể đừng có không biết gì đã gán tội cho người khác hay không hả? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi dây dưa với anh ta? Là anh ta muốn hôn tôi, là anh ta kéo tay tôi không buông.." Cô nói xong, càng nghĩ càng giận: "Những kẻ có tiền các anh có phải đều cho rằng phụ nữ chúng tôi nhìn thấy đàn ông đều muốn dây dưa hay không? Các người cho rằng các người là ai chứ? Đồ thần kinh...”
Nói xong, cô giả vờ muốn xuống xe, nhưng kéo mấy lần cửa xe vẫn đóng chặt, cô tức giận đập lên cửa xe mấy cái, nước mắt chảy xuống.
Rốt cuộc cô đã trêu ai chọc ai? Dựa vào cái gì mà cuộc sống của cô bị những người này làm cho hỏng bét?
Còn nữa, giờ phút này cô thật sự muốn hỏi người đàn ông này vì sao năm đó anh lại dùng cách đó để có con...!Anh có biết không, anh đã huỷ hoại cả đời cô.
Nhưng mà cuối cùng vẫn không thốt ra nổi chữ nào! Cô đột nhiên tức giận như vậy khiến hai người đàn ông trong xe đều ngẩn người.
Liễu Tự không ngừng nuốt nước miếng, tức giận với Ninh Nhất Phàm...!Còn mắng Ninh Nhất Phàm là "Đồ thần kinh”, được lắm, Liễu Tự rất không phục hậu mà chờ mong diễn biến kế tiếp?
Ninh Nhất Phàm là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho nên lớn như vậy rồi vẫn chưa gặp ai tức giận với anh chứ đừng nói là mắng.
Anh vốn nên giận dữ ném cô xuống xe mới đúng, nhưng vì sao anh lại cảm thấy mình chẳng những không tức giận mà ngược lại lúc nhìn thấy nước mắt của cô thì cảm giác đau đớn đêm hôm đó lại ập tới.
Nhịn không được dang tay ôm cô vào lòng, tựa trán lên trán cô, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Cậu ta sắp kết hôn rồi, nếu bị phát hiện hai người ở bên nhau sẽ không tốt cho cô.”
Anh đang giải thích với cô sao? Thẩm Ngọc Lam nghe Ninh Nhất Phàm nói xong thì ngây ngốc, sau đó lập tức tỉnh táo lại giãy giụa muốn ngồi dậy.
Nhưng Ninh Nhất Phàm lại dịu dàng đè cô lại, khẽ nói bên tại cô: "Anh xin lỗi.” Chỉ ba chữ đơn giản đã làm cho Thẩm Ngọc Lam mất hết năng lực phản kháng.
Ninh Nhất Phàm xin lỗi cô? Cô...!Không nghe lầm chứ?
Liễu Tự nhịn ngồi phía trước hít vào một hơi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà...! Bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên nghe ông chủ Ninh nói xin lỗi đấy!
“Về biệt thự.” Lúc này Ninh Nhất Phàm lên tiếng.
Liễu Tự gật đầu, khởi động xe.
Lúc này Thẩm Ngọc Lam mới nhớ tới trong xe còn có người, nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, khóe mắt
liếc Ninh Nhất Phàm.
Trái tim cô đang đập thình thịch trong lòng ngực, làm sao bây giờ? Cô đã nói đời này không cần đàn ông nữa, không cần liên quan đến đàn ông nữa mà.
Nhưng cái ôm lúc nãy, ba chữ lúc nãy...!Cô, không muốn thừa nhận mình có chút rung động rồi.
Thẩm Ngọc Lam à...!Người ta đã đính hôn, đính hôn rồi đấy, cô có não không vậy?
Nghĩ vậy, cô cắn môi ngồi dịch sang phía cửa sổ.
Ninh Nhất Phàm chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt sâu xa.
Sau đó trong xe trở nên im lặng, mãi cho đến khi tới nơi ba người cũng không nói lời nào nữa.
Bầu không khí áp lực khiến Thẩm Ngọc Lam cảm giác hít thở không thông, may mà xe chạy hơn 20 phút là tới rồi.
Chờ đến lúc xe ngừng lại thì cô gấp gáp chạy xuống đi vào trong biệt thự..
Danh sách chương