Thẩm Ngọc Lam thấy anh ta che chở cho Cao Nhã Uyên như vậy cảm thấy nơi nào đó trong lòng hơi chua xót, hoá ra mới trêu chọc cô xong đã đi bảo vệ chân ái à?
Nếu đã yêu thương, đau lòng cô ta như vậy thì anh còn trêu chọc tôi làm cái gì? An ổn làm một người chồng gương mẫu không phải tốt rồi sao? Nghĩ vậy xong cô lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức xấu xa.

"Thiên Vũ, chúng ta lên lầu nào.” Cô nắm tay Ninh Thiên Vũ đi lên lầu, không muốn nhìn thấy mặt anh.

nữa.

“Đứng lại, ba đã cho phép con đi chưa?” Câu này là nói với Ninh Thiên Vũ nhưng Thẩm Ngọc Lam nghe thấy lại tức giận.

Cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Ninh Nhất Phàm: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Đánh cũng đã đánh, mắng cũng mắng rồi chẳng lẽ anh còn không muốn yên?” Hét lên xong cô kéo Ninh Thiên Vũ đi lên lầu mặc kệ Ninh Nhất Phàm phản ứng thế nào.

Người giúp việc trong nhà nghe tiếng hét kia đều chạy đến, nhìn thấy thái độ của Thẩm Ngọc Lam thì đều hai mặt nhìn nhau.

Chẳng phải đó là cô bảo mẫu kia sao? To gan thật, dám ăn nói với cậu chủ như vậy.

Ninh Nhất Phàm tức giận đi vào phòng sạch, sau đó trong phòng vang lên âm thanh đổ vỡ.


“Mẹ nhỏ, mẹ cừ thật, dám nói chuyện với ba như vậy..” Ninh Thiên Vũ vừa nói vừa giơ ngón cái với Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam xoa má, trừng mắt nhìn cậu: "Nói không biết xấu hổ, còn không phải vì con sao”
Nhưng mà ngẫm lại thái độ của mình lúc nãy, hình như là có hơi quá đáng...!
Cao Nhã Uyên là một cô gái tốt, rộng rãi, dịu dàng hơn nữa dường như cũng rất hiền lành, hôm đó trên đảo về, cô ta còn gọi điện thoại hỏi cô có sao hay không.

Nghĩ vậy, cô kéo tay Ninh Thiên Vũ qua nằm trong tay: "Thiên Vũ, thật ra dì Cao cũng rất tốt, con nói với mẹ nhỏ nghe vì sao con không thích dì ấy?”
Ninh Thiên Vũ nửa ngồi trên giường sờ mặt cô, hừ lạnh: "Mẹ nhỏ, dù sao con nói gì người lớn cũng không tin đầu, nhưng mẹ ít tiếp xúc với dì ấy đi, dì ấy không phải người tốt đầu”
“Có phải con nhìn thấy gì, hay là nghe thấy cái gì không?”
Mặt Ninh Thiên Vũ bỗng dưng tối sầm lại, rút tay về: "Mẹ nhỏ, con không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe được gì, mẹ có tin vào giác quan thứ sáu không? Con chỉ cảm thấy dì ấy không phải người tốt.”
Ninh Nhất Phàm xuống giường, kéo vài ngăn bàn tìm được một cái chai nhỏ cầm lấy bò lên giường.

“Mới bao lớn còn bày đặt giác quan thứ sáu?” “Đừng so sánh chỉ số thông minh của mẹ với con nhé, đồng chí Thẩm Ngọc Lam”
Thẩm Ngọc Lam trừng cậu, sau đó lại yêu thương sờ đầu cậu.


“Thiên Vũ con nói xem, mẹ có nên đi xin lỗi ba con không, hình như mẹ nhiều chuyện quá thì phải Ninh Thiên Vũ nửa quỳ trên giường, cúi xuống thoa thuốc cho cô, cảm giác mát lạnh rất thoải mái.

“Dù sao thì cho đến bây giờ mẹ là người đầu tiên dám cư xử với ba như vậy đấy.”
Thẩm Ngọc Lam nhíu chặt mày, nhóc con này, cô vì nhóc nên mới làm như vậy còn nhóc thì hay rồi, làm như không liên quan đến mình.

“Mẹ nhỏ, có thoải mái hơn chưa, hay con đi lấy nước đá chườm cho mẹ?” Ninh Thiên Vũ đau lòng hỏi.

“Con thấy mẹ cũng không cần đi xin lỗi đầu, chẳng phải ba cũng đã tát mẹ một cái rồi sao? Coi như huề nhau đi” Cậu vừa nói vừa xoa bên mặt hơi đỏ lên của Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam bị hành động của Ninh Thiên Vũ làm cho ấm lòng, nắm chặt tay cậu, lắc đầu: "Mẹ  không đau” Ninh Nhất Phàm có khống chế sức lực, nếu không có khỏi đi làm luôn rồi.

Cô mấp máy môi, do dự một lúc vẫn xuống giường đi ra ngoài.

“Mẹ đi đâu đấy?” “Đi lấy đá chườm mặt” Cô chột dạ trả lời.

Sau đó đóng cửa lại đi về hướng bên phải tới phòng sách.

Bàn tay cô nắm chặt sau đó buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt do dự nửa ngày mới đưa tay gõ cửa.

“Cốc cốc..” Không ai trả lời..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện