Nhưng ánh mắt của anh ta trầm xuống, bí mật nhìn sắc mặt của Ninh Nhất Phàm.

Chỉ thấy vẻ mặt anh u ám, ngón tay cầm bút cũng tải đi vì dùng sức.
"Hẹn hò? Với ai? Nam hay nữ?" T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
"Em họ của cậu, Sở Tịnh Khuynh."
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, đột ngột đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra bẩm số của Thẩm Ngọc Lam.
Nhanh chóng được kết nối: "Alo, xin chào, ai vậy?"
"Là tôi."
"Anh là ai?"
Liễu Tự đứng cách anh không xa, có thể nghe rõ giọng nói trong điện thoại, nín cười nhìn Ninh Nhất Phàm.

Xem ra người phụ nữ này thật sự không quan tâm đến anh.
Một người phụ nữ bình thường, sau khi biết số điện thoại của đại gia họ Ninh này, ai mà không nhanh chóng lưu lại chứ? Thế mà đằng này...!hỏi anh là ai?
“Ninh Nhất Phàm”.

Một giọng nói lạnh lùng truyền vào tại Thẩm Ngọc Lam, cô không khỏi hít một hơi.

“À, có chuyện gì không?” Cô cố gắng hết sức để giọng nói của mình không run lên.

“Tôi có nói là buổi trưa cùng đi ăn mà” Lúc này, người đàn ông giọng nói có chút tức giận.


“Ha ha, thật xin xin lỗi nha Tổng giám đốc Ninh.

Tôi ăn cơm rồi nên anh tìm người khác đi.

Tạm biệt” Nói xong, còn chưa cho Ninh Nhất Phàm trả lời, một tiếng bíp đã truyền đến từ điện thoại.
“Chà, cậu xem người phụ nữ này cũng đặc biệt quá đi chứ.

Cô ấy thực sự dám tắt ngang điện thoại của Tổng giám đốc Ninh” Liễu Tự vừa nói đồng thời cũng bước nhanh ra ngoài, ngay khi cửa đóng lại, có thứ gì đó đập vào.
“Cô và anh họ của tôi là quan hệ gì?" Thẩm Ngọc Lam vừa cúp điện thoại xong, thấy Sở Tịnh Khuynh.

đang nhìn mình chằm chằm, cô đột nhiên sững sờ.
"Lúc trước tôi có làm bảo mẫu cho Ninh Thiên Vũ ở nhà anh ấy.

Anh ta là chủ cũ của tôi.

Bây giờ, còn là vị hôn phu của Tổng giám đốc Cao.

Nghe nói, chính là người sếp sau lưng tôi.” Cô cúi đầu ăn thức ăn nhằm che đi lương tâm đang cắn rứt của mình, nhẹ giọng đáp.
“Bảo mẫu?” Rõ ràng là Sở Tịnh Khuynh không tin.

“Người anh họ này của tôi đến cả ông ngoại hẹn ăn một bữa cơm còn phải sắp xếp thời gian.

Vậy cô nói xem, anh ấy sẽ tự nguyện hẹn ăn cơm với một bảo mẫu sao?” Rõ ràng là anh ta đã nghe thấy hết nội dung cuộc nói chuyện của họ.

Sự dịu dàng trước đây của anh ta không còn nữa.

Giờ đây, trong mắt anh có một chút lạnh lùng.
Thẩm Ngọc Lam đối với sự nghi hoặc này, không khỏi khổ sở.

Cô ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng: “Tổng giám đốc Sở có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào? Cô cũng mất đi sự thân thiết trước đây.
Cô đồng ý cùng anh ta ra ngoài ăn cơm là bởi vì vẫn còn luyến tiếc đối với những kỉ niệm trong quá khứ.
Không có ý gì khác.
Sở Tịnh Khuynh đứng dậy, đi vòng qua trước mặt cô, đặt hai tay lên thành ghế, ôm cô vào lòng và hỏi: "Nói cho tôi biết, cô là ai? Tại sao cô lại đến gần anh họ của tôi? Mục đích cô thu hút tối là gì?”
Thẩm Ngọc Lam cười thầm, trong lòng giống như có thứ gì đó rơi xuống, so với những người khác nghi ngờ cô, thì việc Sở Tịnh Khuynh nghi ngờ cô càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cúi đầu, cô cầm chiếc túi bên cạnh và lấy ra năm tờ nhân dân tệ màu đỏ.

Sau lần đó, cô cố gắng mang theo một ít tiền mặt.
Vỗ nhẹ năm tờ tiền trên bàn, vẫy vẫy cánh tay với Sở Tịnh Khuynh.

Cô đứng lên, lạnh giọng nói: "Tôi sẽ mời Tổng giám đốc Sở ăn trưa.

Vì Tổng giám đốc Sở nói tôi cố ý thu hút sự chú ý của cậu, vậy thì, trong tương lai, chỉ cần Tổng giám đốc Sở không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu.

Về phần Tổng giám đốc Ninh..."
Cô dừng lại, hít


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện