Vốn tâm tình đang rất tốt, xuống dưới đi dạo một vòng cô lại cảm thấy có hơi uất ức không rõ lý do, con người cô thật ra tính cách rất lạc quan, nhưng trong xương cốt lại vô cùng cảm tính, không muốn thấy những trường hợp như này.
"Cô ơi, cô là người bên ngoài tới sao?" Sau lưng đột nhiên có một giọng nói trẻ con vang lên, cũng không phải tiếng phổ thông chuẩn, nhưng cẩn thận nghe thì cũng có thể hiểu được, Thẩm Ngọc Lam quay người lại nhìn cô bé ấy, tuổi tác của cô bé cũng xấp xỉ Ninh Thiên Vũ, người gầy như có thể bị gió thổi bay, hơi hồng hào, mặc dù trên người mặc quần áo cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ, nhìn kỹ lại, ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật ra rất thanh tú.
"Cô ơi, cô là người bên ngoài tới sao?" Cô bé hỏi lại.
Thẩm Ngọc Lam hiểu ra bên ngoài cô bé nói, chắc là chỉ thành phố khác gật đầu, nói: "Đúng rồi"
"Cô ơi, bà cháu nói, ba mẹ cháu đều ra bên ngoài kiếm tiền.
" Cô bé kéo quần áo, mắt nhìn về phía cổng ngôi làng, trong mắt lộ rõ vẻ mong đợi, nói: "Vào dịp Tết Nguyên Đán hàng năm ba mẹ mới có thể trở về, còn có 14 ngày nữa là đến Tết rồi"
Tết Nguyên Đán, còn có 14 ngày nữa? Xoang mũi Thẩm Ngọc Lam chua xót, viền mắt cô đỏ lên.
Đây là cái gọi là “trẻ em ở nhà” sao? Cô đưa tay sờ đầu cô bé, lấy ra trong túi một ít bánh bích quy và kẹo đưa cho cô bé, cô gái nhỏ lại lắc đầu, nói: "Cô ơi, bà cháu nói không được ăn đồ người lạ cho"
Trong mắt Thẩm Ngọc Lam có hơi tán thưởng, cô kéo tay cô gái nhỏ, đặt đồ vật vào trong tay và túi áo của cô bé, cô nói: "Ba mẹ cháu nhất định là muốn cho cháu một tương lai tươi sáng, cho nên, không còn cách nào mới để cháu ở nhà một mình với bà, không nên trách họ, biết không?"
Sau khi cô có Ninh Thiên Vũ, cô hiểu rất rõ nếu không phải vì chuyện bất đắc dĩ, không có người ba mẹ nào có thể cam lòng rời xa cốt nhục.
Cô gái nhỏ gật đầu, nói: "Cháu không trách ba mẹ, chỉ là cháu rất nhớ ba mẹ, các bạn nhỏ trong làng đều được ba mẹ đón đi rồi, chỉ còn lại một mình cháu, cũng chưa có người nói đến.
"
Cũng chưa có người nói đến, cho nên, nhìn thấy cô, mới nhịn không được đến chào hỏi?
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam cảm thấy khó chịu, rất vất vả mới nhịn được không rơi nước mắt, nhưng cô vẫn rơi nước mắt, cô kéo cô bé lại ôm vào trong lòng.
"Sự thông cảm của em, khi nào thì có thể cho tôi một ít?" Giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền vào trong tai.
Cả người Thẩm Ngọc Lam cứng đờ, quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang đứng cách đó không xa.
Cô nhìn lại thời gian, mới hơn hai giờ sau khi cúp điện thoại, làm sao anh ấy có thể tới đây được?
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Cô gái nhỏ kia nhìn thấy Ninh Nhất Phàm, dường như có hơi sợ hãi, lùi về phía sau hai bước, nói: "Cô, cháu về nhà đây, tạm biệt"
Nhìn cô bé chạy được hai bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, Thẩm Ngọc Lam vẫy tay với cô bé.
"Trên đời này, còn có rất nhiều người khổ sở hơn như thế này, nếu nhìn thấy người đau khổ, anh có cảm thấy đau lòng không?" Anh thật ra đã đứng ở đây một thời gian.
Không lâu sau khi cô gái nhỏ kia đi đến chào hỏi với cô, anh đã đến.
Nhìn thấy cô rơi nước mắt vì mấy lời nói của đứa trẻ, anh có chút hiểu được tình cảm của cô với Ninh Thiếu Vũ.
"Tổng giám đốc Ninh còn biết đến cuộc sống khó khăn sao?" Thẩm Ngọc Lam cúi đầu, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, nhìn Ninh Nhất Phàm, cố ý châm chọc nói.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, nhưng cũng không giận, bước tới đứng ở bên cạnh cô, đột nhiên cúi người, ánh mắt nhìn vào cô, anh nói: "Có một số nỗi khổ có thể dùng tiền để giải quyết, nhưng cũng có một số nỗi khổ không thể dùng tiền để giải quyết"
Thẩm Ngọc Lam suy nghĩ một chút, nói: "Còn có việc gì tiền không thể giải quyết được sao?"
Ninh Nhất Phàm gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đương nhiên là có, em có từng thử qua 14 năm phải dùng thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ chưa?"
14 năm? Dựa vào thuốc để đi vào giấc ngủ? Cô ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông trước mặt, người đó không phải là anh ấy chứ? 14 năm? Có nghĩa là nó được bắt đầu lúc 13 tuổi? Nghĩ đến đây, trong lòng nảy lên một phần đau lòng, mẹ Lưu nói anh vì hồi nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó nên mới như vậy.
Cô mở miệng ra muốn hỏi anh là chuyện gì lại làm cho anh không thể đi vào giấc ngủ, nhưng trong nháy mắt cô lại cảm thấy, chuyện đó chắc chắn không phải chuyện tốt, vì thế cô nên yên lặng, không nên chạm đến nỗi đau của anh.
.
"Cô ơi, cô là người bên ngoài tới sao?" Sau lưng đột nhiên có một giọng nói trẻ con vang lên, cũng không phải tiếng phổ thông chuẩn, nhưng cẩn thận nghe thì cũng có thể hiểu được, Thẩm Ngọc Lam quay người lại nhìn cô bé ấy, tuổi tác của cô bé cũng xấp xỉ Ninh Thiên Vũ, người gầy như có thể bị gió thổi bay, hơi hồng hào, mặc dù trên người mặc quần áo cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ, nhìn kỹ lại, ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật ra rất thanh tú.
"Cô ơi, cô là người bên ngoài tới sao?" Cô bé hỏi lại.
Thẩm Ngọc Lam hiểu ra bên ngoài cô bé nói, chắc là chỉ thành phố khác gật đầu, nói: "Đúng rồi"
"Cô ơi, bà cháu nói, ba mẹ cháu đều ra bên ngoài kiếm tiền.
" Cô bé kéo quần áo, mắt nhìn về phía cổng ngôi làng, trong mắt lộ rõ vẻ mong đợi, nói: "Vào dịp Tết Nguyên Đán hàng năm ba mẹ mới có thể trở về, còn có 14 ngày nữa là đến Tết rồi"
Tết Nguyên Đán, còn có 14 ngày nữa? Xoang mũi Thẩm Ngọc Lam chua xót, viền mắt cô đỏ lên.
Đây là cái gọi là “trẻ em ở nhà” sao? Cô đưa tay sờ đầu cô bé, lấy ra trong túi một ít bánh bích quy và kẹo đưa cho cô bé, cô gái nhỏ lại lắc đầu, nói: "Cô ơi, bà cháu nói không được ăn đồ người lạ cho"
Trong mắt Thẩm Ngọc Lam có hơi tán thưởng, cô kéo tay cô gái nhỏ, đặt đồ vật vào trong tay và túi áo của cô bé, cô nói: "Ba mẹ cháu nhất định là muốn cho cháu một tương lai tươi sáng, cho nên, không còn cách nào mới để cháu ở nhà một mình với bà, không nên trách họ, biết không?"
Sau khi cô có Ninh Thiên Vũ, cô hiểu rất rõ nếu không phải vì chuyện bất đắc dĩ, không có người ba mẹ nào có thể cam lòng rời xa cốt nhục.
Cô gái nhỏ gật đầu, nói: "Cháu không trách ba mẹ, chỉ là cháu rất nhớ ba mẹ, các bạn nhỏ trong làng đều được ba mẹ đón đi rồi, chỉ còn lại một mình cháu, cũng chưa có người nói đến.
"
Cũng chưa có người nói đến, cho nên, nhìn thấy cô, mới nhịn không được đến chào hỏi?
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam cảm thấy khó chịu, rất vất vả mới nhịn được không rơi nước mắt, nhưng cô vẫn rơi nước mắt, cô kéo cô bé lại ôm vào trong lòng.
"Sự thông cảm của em, khi nào thì có thể cho tôi một ít?" Giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền vào trong tai.
Cả người Thẩm Ngọc Lam cứng đờ, quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang đứng cách đó không xa.
Cô nhìn lại thời gian, mới hơn hai giờ sau khi cúp điện thoại, làm sao anh ấy có thể tới đây được?
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Cô gái nhỏ kia nhìn thấy Ninh Nhất Phàm, dường như có hơi sợ hãi, lùi về phía sau hai bước, nói: "Cô, cháu về nhà đây, tạm biệt"
Nhìn cô bé chạy được hai bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, Thẩm Ngọc Lam vẫy tay với cô bé.
"Trên đời này, còn có rất nhiều người khổ sở hơn như thế này, nếu nhìn thấy người đau khổ, anh có cảm thấy đau lòng không?" Anh thật ra đã đứng ở đây một thời gian.
Không lâu sau khi cô gái nhỏ kia đi đến chào hỏi với cô, anh đã đến.
Nhìn thấy cô rơi nước mắt vì mấy lời nói của đứa trẻ, anh có chút hiểu được tình cảm của cô với Ninh Thiếu Vũ.
"Tổng giám đốc Ninh còn biết đến cuộc sống khó khăn sao?" Thẩm Ngọc Lam cúi đầu, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, nhìn Ninh Nhất Phàm, cố ý châm chọc nói.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, nhưng cũng không giận, bước tới đứng ở bên cạnh cô, đột nhiên cúi người, ánh mắt nhìn vào cô, anh nói: "Có một số nỗi khổ có thể dùng tiền để giải quyết, nhưng cũng có một số nỗi khổ không thể dùng tiền để giải quyết"
Thẩm Ngọc Lam suy nghĩ một chút, nói: "Còn có việc gì tiền không thể giải quyết được sao?"
Ninh Nhất Phàm gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đương nhiên là có, em có từng thử qua 14 năm phải dùng thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ chưa?"
14 năm? Dựa vào thuốc để đi vào giấc ngủ? Cô ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông trước mặt, người đó không phải là anh ấy chứ? 14 năm? Có nghĩa là nó được bắt đầu lúc 13 tuổi? Nghĩ đến đây, trong lòng nảy lên một phần đau lòng, mẹ Lưu nói anh vì hồi nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó nên mới như vậy.
Cô mở miệng ra muốn hỏi anh là chuyện gì lại làm cho anh không thể đi vào giấc ngủ, nhưng trong nháy mắt cô lại cảm thấy, chuyện đó chắc chắn không phải chuyện tốt, vì thế cô nên yên lặng, không nên chạm đến nỗi đau của anh.
.
Danh sách chương