Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, một cái nốt ruồi? Cô thở hổn hển nói: “Một cái nốt ruồi thì chứng minh được gì chứ?
Sở Tịnh Khuynh buông cô ra, cô xoa xoa mũi một cái.
“Cô quên rồi sao, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cô gọi tôi là Tịnh Khuynh, cô còn rất phấn khích cơ mà?”
Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm cô.
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má mịn màng của cô, sau khi xem xét một lúc xong: “Cô cố ý trang điểm xấu làm gì thế Diệp Lâm, sao cô có thể thông minh như vậy chứ?"
Thẩm Ngọc Lam xua tay đi, lấy hai tay che đi mặt, lùi lại đằng sau.
“Cậu, cậu muốn như thế nào chứ?” Cô thật sự chưa nghĩ tới việc bị người khác vạch trần như vậy.
Sở Tịnh Khuynh nhìn cái dáng vẻ sợ sệt của cô.
Anh ta lại bước đến kéo cô vào lòng một lần nữa: “Diệp Lâm, dù tôi không biết rốt cuộc vì sao cô lại làm như vậy nhưng xin cô hãy tin tôi.
Những chuyện này tôi sẽ không nói với người khác, nếu như cô không cho phép”
Lời hứa của anh ta làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, cô đấy anh ta ra rồi cắn môi dưới: “Cậu thật sự sẽ không nói với người khác chứ?” Cô nói xong dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Xin lỗi cậu, tôi có nỗi khổ của riêng mình, không phải tôi cố ý không nhận ra cậu đâu.”
Sở Tịnh Khuynh đưa tay ra sờ vào đầu cô, những năm trước anh ta hay chạm vào đầu cô như thế này, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Thật ra vừa rồi anh ta cũng không dám chắc ăn như vậy, dáng vẻ người phụ nữ đứng mặt anh ta khác xa so với trước đây.
Nhưng anh ta thật không ngờ đó thật sự là cô ấy, anh ta phấn khích không nói nên lời.
“Tôi không để tâm cô biến thành ai.
Diệp Lâm à tôi chỉ để tâm cô là ai mà thôi.”
Thẩm Ngọc Lam nhìn anh ta, cô có chút khó xử.
Vì trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện gì, vô tư thoải mái chơi đùa không lo nghĩ gì nhiều.
Có điều sau khi biết tâm ý của anh ta, cô có chút không nỡ buông tay.
Sở Tịnh Khuynh đắm chìm trong phấn khởi, không hề nhận ra sự xa cách của cô.
"Tối nay cùng tôi tham gia lễ trao giải được không?”
Bởi vì sau khi Thẩm Ngọc Lam biết được, nhất định sẽ bỏ rơi anh ta nhưng anh ta vẫn nhất quyết yêu cầu.
“Tịnh Khuynh à, anh họ của cậu nói là cậu sắp kết hôn rồi.
Hôm nay cậu lại đưa tôi đi, để tôi kết đối với cậu, cậu có từng nghĩ cho tôi rằng người nhà cậu sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì không?" Cô chuẩn bị chơi ván bài cảm xúc với anh ta.
Sở Tịnh Khuynh vẫn cười, ghé nhẹ vào tai cô rồi nói: “Vậy nếu như tôi đưa một người, mà người đó không ai có cơ hội quen biết thì sao?”
Thẩm Ngọc Lam cau mày, bối rối nhìn anh ta.
“Tôi để cô lấy thân phận Diệp Lâm đi cùng tôi”
Cái ý tưởng này ban đầu anh ta ở công ty Diệp Lâm cũng đã nghĩ ra rồi.
Lúc đó anh ta mơ tưởng có một ngày nào đó anh ta sẽ cùng cô bước lên thảm đỏ.
Nhưng mấy năm nay, cô không có tin tức gì, thời gian trôi dần cũng khiến anh ta bỏ cuộc rồi.
Cô đột nhiên xuất hiện trước mặt của anh vô cùng bất ngờ.
Thẩm Ngọc Lam dừng lại, anh ta nói vậy là có ý gì chứ? “Cô tẩy trang đi, tí nữa tham gia lễ rồi trang điểm lại, ai có thể nhận ra cô là ai chứ?”
“Đây...!nhất định phải như thế hả?” Thẩm Ngọc Lam nhìn Sở Tịnh Khuynh, căn bản là anh ta đang ép buộc cô mà.
Sở Tịnh Khuynh cau mày: “Diệp
Sở Tịnh Khuynh buông cô ra, cô xoa xoa mũi một cái.
“Cô quên rồi sao, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cô gọi tôi là Tịnh Khuynh, cô còn rất phấn khích cơ mà?”
Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm cô.
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má mịn màng của cô, sau khi xem xét một lúc xong: “Cô cố ý trang điểm xấu làm gì thế Diệp Lâm, sao cô có thể thông minh như vậy chứ?"
Thẩm Ngọc Lam xua tay đi, lấy hai tay che đi mặt, lùi lại đằng sau.
“Cậu, cậu muốn như thế nào chứ?” Cô thật sự chưa nghĩ tới việc bị người khác vạch trần như vậy.
Sở Tịnh Khuynh nhìn cái dáng vẻ sợ sệt của cô.
Anh ta lại bước đến kéo cô vào lòng một lần nữa: “Diệp Lâm, dù tôi không biết rốt cuộc vì sao cô lại làm như vậy nhưng xin cô hãy tin tôi.
Những chuyện này tôi sẽ không nói với người khác, nếu như cô không cho phép”
Lời hứa của anh ta làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, cô đấy anh ta ra rồi cắn môi dưới: “Cậu thật sự sẽ không nói với người khác chứ?” Cô nói xong dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Xin lỗi cậu, tôi có nỗi khổ của riêng mình, không phải tôi cố ý không nhận ra cậu đâu.”
Sở Tịnh Khuynh đưa tay ra sờ vào đầu cô, những năm trước anh ta hay chạm vào đầu cô như thế này, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Thật ra vừa rồi anh ta cũng không dám chắc ăn như vậy, dáng vẻ người phụ nữ đứng mặt anh ta khác xa so với trước đây.
Nhưng anh ta thật không ngờ đó thật sự là cô ấy, anh ta phấn khích không nói nên lời.
“Tôi không để tâm cô biến thành ai.
Diệp Lâm à tôi chỉ để tâm cô là ai mà thôi.”
Thẩm Ngọc Lam nhìn anh ta, cô có chút khó xử.
Vì trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện gì, vô tư thoải mái chơi đùa không lo nghĩ gì nhiều.
Có điều sau khi biết tâm ý của anh ta, cô có chút không nỡ buông tay.
Sở Tịnh Khuynh đắm chìm trong phấn khởi, không hề nhận ra sự xa cách của cô.
"Tối nay cùng tôi tham gia lễ trao giải được không?”
Bởi vì sau khi Thẩm Ngọc Lam biết được, nhất định sẽ bỏ rơi anh ta nhưng anh ta vẫn nhất quyết yêu cầu.
“Tịnh Khuynh à, anh họ của cậu nói là cậu sắp kết hôn rồi.
Hôm nay cậu lại đưa tôi đi, để tôi kết đối với cậu, cậu có từng nghĩ cho tôi rằng người nhà cậu sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì không?" Cô chuẩn bị chơi ván bài cảm xúc với anh ta.
Sở Tịnh Khuynh vẫn cười, ghé nhẹ vào tai cô rồi nói: “Vậy nếu như tôi đưa một người, mà người đó không ai có cơ hội quen biết thì sao?”
Thẩm Ngọc Lam cau mày, bối rối nhìn anh ta.
“Tôi để cô lấy thân phận Diệp Lâm đi cùng tôi”
Cái ý tưởng này ban đầu anh ta ở công ty Diệp Lâm cũng đã nghĩ ra rồi.
Lúc đó anh ta mơ tưởng có một ngày nào đó anh ta sẽ cùng cô bước lên thảm đỏ.
Nhưng mấy năm nay, cô không có tin tức gì, thời gian trôi dần cũng khiến anh ta bỏ cuộc rồi.
Cô đột nhiên xuất hiện trước mặt của anh vô cùng bất ngờ.
Thẩm Ngọc Lam dừng lại, anh ta nói vậy là có ý gì chứ? “Cô tẩy trang đi, tí nữa tham gia lễ rồi trang điểm lại, ai có thể nhận ra cô là ai chứ?”
“Đây...!nhất định phải như thế hả?” Thẩm Ngọc Lam nhìn Sở Tịnh Khuynh, căn bản là anh ta đang ép buộc cô mà.
Sở Tịnh Khuynh cau mày: “Diệp
Danh sách chương