Chương 97

Nói xong, đẩy Cao Sơn, xách túi hành lý qua loa, ra cửa phòng.

Ông ta muốn đi xem người kia.

Buổi chiều Thẩm Ngọc Lam bị cho biết, phân cảnh của Hạ Thy kết thúc rồi, cô có thể trở về thành phố C.

Cô vừa ra khỏi tổ kịch, thì Sở Tịnh Khuynh gọi điện đến.

“Ngọc Lam, cô quen biết Diệp Hải Đăng không?”

Diệp Hải Đăng? Thẩm Ngọc Lam loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, chút nữa thì không đứng vững, cô cắn môi, mất rất nhiều sức lực, mới khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Sáu năm rồi, thời gian đúng là một thứ thật đáng sợ, đã từng chữ khắc cốt ghi tâm, lại có thể cũng bị phai nhạt cô đều sắp đem ba chữ này quên đi rồi.

“Ngọc Lam..” Thấy cô không phản ứng, Sở Tịnh Khuynh lại gọi một lần nữa.

“Cậu làm sao biết ông ta?” Giọng nói của Thẩm Ngọc Lam có chút run rẩy.

“Ông ta nói, ông ta là ba của cô, có thể là xem được clip tối hôm qua, nhận ra cô, vừa xong có gọi điện thoại cho tôi, nói muốn gặp mặt cô” Sở Tịnh Khuynh nói rất chậm, làm như sợ cô tiếp nhận không được.

Thẩm Ngọc Lam thở gấp, trong đầu lại dần hiện ra, hình ảnh của mẹ mà ánh mắt trở nên trống rỗng.

Gặp cô? Cũng được cô thật ra cũng muốn gặp ông ta, cô muốn hỏi ông ta, năm đó, là vì sao phải chọn tình huống mất tích này? Vì sao có thế bỏ rơi bao nhiêu năm tình cảm, không chịu trách nhiệm mà rời bỏ.

“Thẩm Ngọc Lam, cô đợi tôi ở ngoài cửa của tổ kịch, tôi đến đón cô trước, gặp mặt rồi nói” Nói xong, điện thoại bị dứt đoạn.

Khi đó Sở Tịnh Khuynh đến, rất xa đã nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam ở bên đường ngồi ôm lấy hai đầu gối ngồi ở trên bậc thêm đá, sau đi lại gần, lại phát hiện, cô với nét mặt đờ đãn, mắt đục đỏ ngầu, nhìn ra được, cô khóc rất lâu rồi.

“Hôm qua, có phải tôi không nên bảo cô làm như vậy?” Anh ta tiến lên trước, ngồi xuống bên cạnh cô, đem đầu cô tựa lên vai mình.

“Tinh Khuynh, Diệp Hải Đăng là ba của tôi” Cô nói rất nhẹ, rất chậm, nhưng đôi môi lại khong ngừng run lên.

Sở Tịnh Khuynh cau mày thành chữ xuyên, gật đầu: “Tôi biết, ông ta nói rồi”

“Tịnh Khuynh, sao cậu không hỏi tôi, tại sao sáu năm trước lại không từ mà biệt sao? Đó là bởi vì, đó là vì mẹ tôi kiểm tra ra bệnh ung thư, mà ba của tôi lại vào một thời gian, đột nhiên biến mất không thấy, nhà chúng tôi vốn không có kinh tế, bình thường dựa vào ba tôi làm chút buôn bán nhỏ để duy trì cuộc sống… Cho nên, sau khi ba rời đi, tôi vì cứu mẹ mình, tôi đi mang thai hộ cho người khác”

Rõ ràng là hồi ức đau đớn như vậy, giờ phút này lại chỉ là vài ba câu nói thì có thể tóm tắt lại được.

“Đợi… đợi một chút, Thẩm Ngọc Lam, cô vừa nói, ba cô chỉ là làm chút buôn bán nhở?” Điện thoại cá nhân của anh ta, sao lại có thể là một người buôn bán nhỏ có thể biết được.

Thẩm Ngọc Lam rõ ràng không hiếu ý của Sở Tịnh Khuynh, gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Vẻ mặt của Sở Tịnh Khuynh đột nhiên biến sắc, làm buôn bán nhỏ?

Đây…là chuyện gì đang xảy ra?

Anh đứng dậy, xoay người nhìn Thẩm Ngọc Lam thở mạnh: “Lên xe trước đi đã, ở đây hơi lạnh” Nói rồi, cùng Thẩm Ngọc Lam sánh đôi đi tới hướng chỗ đỗ xe.

Hệ thống sưởi ấm ở trên xe, khiến toàn thân ấm hẳn lên, thế nhưng, nhiệt độ của đáy lòng, vẫn lạnh giá như cũ.

Thẩm Ngọc Lam khong nhìn thấy sự xoản xuýt trong mắt của Sở Tịnh Khuynh, cô lắc đầu: “Từ lúc ông ta biến mất, tôi không hề coi ông ta là ba rồi, tôi tìm ông ta, chỉ là, muốn hỏi, năm đó bỏ rơi mẹ con tôi, rốt cuộc là vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện