Chương 99

Hôm nay cô đến đây là muốn hỏi người gửi hoa đến nghĩa trang của mẹ cô là người cô quen không?

Cô đến gần khoảng sân quen thuộc, nhưng không ngờ giờ nó lại vắng vẻ thế, cô rời đi chỉ mấy tháng, mà một khoảng sân đầy hoa giờ chỉ còn sót lại vài chậu hoa trống không.

“Chị ơi, chị về rồi à?” Quay đầu nhìn lại, cô thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh, trên tay đang cầm ly nước. Nhìn thấy cô bé, Thẩm Ngọc Lam mỉm cười. Trong sân nhỏ này, trước đây có bốn gia đình sinh sống. Gia đình cô bé này cũng sống ở đây.

“Em tan học rồi à? Hôm nay chị đến để hỏi thăm, em có biết ông chú lúc trước sống ở đây đã đi đâu không?”

Cô bé uống một hơi, cau mày nói: “Chị, mấy ngày sau khi chị đi, ông †a cũng rời đi, bọn em không biết ông ta đi đâu” Nói xong, cô bé lấy chìa khóa trong túi ra, bắt đầu mở cửa.

“À, đúng rồi, chị ơi, ông chú để lại cho chị một bức thư. Ông ấy nói, nếu có một ngày chị quay lại thì chuyển nó cho chị” Cô bé nói xong, cúi người lấy phong thư trong ngăn bàn ra và đưa nó cho Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam mỉm cười cảm ơn cô bé, rồi xoay người rời khỏi khoảng sân.

Khi đi ra ngoài, cô vô thức siết chặt phong bì trong tay và mím môi, vừa dùng tay để tháo được một nữa thì điện thoại trong túi vang lên.

Lấy điện thoại ra và nghe máy.

“Đi tới và rẽ trái 300 mét, nhìn bên phải.”

Thẩm Ngọc Lam tưởng anh nói đùa, dù sao thành phố H cũng ở khá xa nơi này. Cô vừa ra khỏi ngõ thì quay đầu sang phải, thật sự nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đứng cách đó không xa, hai tay đặt trong túi quần.

“Thấy cô đi ra, anh tiến về phía cô: “Không phải đã nói tôi sẽ đi tìm em à? Sao em lại đến đây rồi?”

Có một số chuyện, Thẩm Ngọc Lam không biết phải giải thích với anh như thế nào, nên cô cố cười cho qua, nói: “Đây là nơi chúng tôi đã sống cùng nhau trước khi mẹ tôi qua đời. Nên tôi chỉ muốn đến và xem. Anh đến đây nhanh quá vậy? “

Ninh Nhất Phàm chỉ nói: “Ừ” Không trả lời, cũng không hỏi thêm.

Đi được mấy trăm mét, cả hai nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

“Muốn ăn cái gì? Dẫn em đi ăn cái gì đó rồi về.”

“Ăn gì cũng được”

“Được.”

“Vậy thì chúng ta đi ăn lẩu đi? Đồ nóng và cay?” Khi nhìn thấy Ninh Nhất Phàm nhướng mày, cô cảm thấy rất vui mừng. Cô không tin một người cao quý như anh lại đồng ý với cô.

Nhưng…

Khi xe dừng trước một nhà hàng lẩu Trùng Khánh, Thẩm Ngọc Lam mới biết mình đã đánh giá thấp người đàn ông này rồi.

Thấy cô ngỡ ngàng, Ninh Nhất Phàm cúi người tháo dây an toàn cho cô. Mùi thơm cơ thể phả vào mặt cô, Thẩm Ngọc Lam không nhịn được, nuốt nước miếng. Cô nhìn thấy khóe miệng Ninh Nhất Phàm khế nhếch lên.

Mở cửa xuống xe, Ninh Nhất Phàm vươn cánh tay nắm lấy tay cô, tim đập rất nhanh.

Ninh Nhất Phàm quá xuất sắc, cho dù bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, nhưng khí chất bẩm sinh cũng đủ khiến người ta phải chú ý.

Cúi đầu nhìn bản thân, áo khoác dài màu đen, quần jean, giày đi tuyết rất nặng Những ánh mắt của những người qua đường đều đổ dồn về phía hai người họ, và đủ lời bàn luận xung quanh.

Nam, đầu bếp của cái quán ăn hỏng này”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện