Trình Ly Nguyệt nói xong, kéo tay anh, " Cung Dạ Tiêu, mau đi bệnh viện với tôi."

"Đội xe của tôi đưa Tiểu Trạch đi học rồi, tôi không thể lái xe."

"Tôi lái."

"Em lái tôi không dám ngồi."

"Anh lải nhải nhiều quá!" Nói xong, Trình Ly Nguyệt đi đến trước tủ quần áo của anh, lấy ra một chiếc áo thun màu xám, phối thêm một chiếc quần màu xám nữa, cô vứt chúng đến trước mặt anh, " Mặc đồ vào."

Cung Dạ Tiêu cầm quần áo lên, thật ra sự uy hiếp lúc nãy của cô vẫn có một chút tác dụng với anh, anh sắp xếp Lục Nhã Tình đi xin lỗi cô, đây là chuyện liên quan đến sĩ diện của cô.

Mặc quần áo vào, Cung Dạ Tiêu thấy hơi lơ lửng, dù sao cũng từ thịt mà ra, khi bị sốt cao ai cũng sẽ thấy xây xẩm nhẹ.

Trình Ly Nguyệt cầm túi xách, đứng ở cửa đợi anh. Cung Dạ Tiêu theo cô ra cửa, hai người cùng ra ngoài.

Trình Ly Nguyệt khởi động chiếc siêu xe của anh, quả nhiên thấy hơi căng thẳng, xe của anh quá xịn, cô lái không quen.

Chỉ mói vừa chạm nhẹ vào chân ga, xe đã lao đi như một cơn gió.

Mặt mày Cung Dạ Tiêu lập tức trở nên nặng nề, " Trình Ly Nguyệt, đừng lấy tính mạng tôi ra làm trò đùa, lo mà lái xe đàng hoàng."

Trình Ly Nguyệt cũng không muốn! Nhưng ai kêu xe của anh quá xịn làm chi? Sau đó, Trình Ly Nguyệt lái cũng dần quen tay, ở gần đây có một bệnh viện, dừng xe xong xuôi, Trình Ly Nguyệt dẫn anh đi đến khu chuyên trị sốt, cô lấy số cho anh, trả tiền, đợi truyền nước.

Cung Dạ Tiêu ngồi ở nơi sâu nhất của khu truyền dịch, Trình Ly Nguyệt dẫn cô y tá kê đơn thuốc đi tới, nhịp tim của cô y tá đó đập rộn ràng. Nhìn Cung Dạ Tiêu chịu phối hợp truyền dịch, Trình Ly Nguyệt thở phào, khoanh tay trước ngực, nhìn giờ, 9:30 rồi.

" Em đi đến công ty đi! Người của tôi sẽ đến đây." Cung Dạ Tiêu nói khẽ với cô.

" Không được, tôi phải trông chừng anh." Bây giờ Trình Ly Nguyệt không thể đi được, cô phải đợi vệ sĩ của anh đến.

Sau khi vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu đưa Cung Muội Muội tới nơi, một chiếc xe trong số đó chạy đến bệnh viện, 10 phút sau, hai vệ sĩ đã có mặt.

"Lái xe của tôi đi làm." Cung Dạ Tiêu nói với Trình Ly Nguyệt.

"Không cần đâu, tôi bắt xe cũng được." Trình Ly Nguyệt không muốn lái xe, gọi xe sẽ tiện hơn, nói xong đưa chìa khóa cho vệ sĩ, cô nhìn Cung Dạ Tiêu đang được tiêm thuốc rồi cất bước rời đi.

"Ông chủ, sao không đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Cung?" Vệ sĩ thắc mắc hỏi.

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu lóe lên sự hết cách, việc anh không đi bệnh viện của nhà họ Cung tất nhiên là có lý do của anh, anh không muốn dẫn Trình Ly Nguyệt vào địa bàn của nhà họ Cung.

Trình Ly Nguyệt bắt xe đến công ty, suốt dọc đường, trong đầu cô hơi suy nghĩ lung tung.

Lúc này, di động của cô đổ chuông, cô cầm lên xem, là Linda, cô bắt máy, "Alo, Linda, em đang đi trên đường, sắp đến rồi."

" Em mau đến nhanh lên! Hai cô gái đánh nhau với em lần trước đang ở trong văn phòng đợi xin lỗi em kìa!"

Trình Ly Nguyệt cúp máy, không ngờ Cung Dạ Tiêu làm thật, kiểu phụ nữ được nuông chiều từ bé, không sợ trời không sợ đất, bình thường kiêu căng, hống hách như Lục Nhã Tình, sao có thể chịu cúi đầu nhận sai? Hơn nữa đối tượng còn là cô nữa?

Vì thế, có thể thấy chắc chắn Cung Dạ Tiêu đã tạo áp lực cực kỳ lớn cho cô ta, cũng chỉ có người có thân phận, địa vị như anh mới có thể khiến người của nhà họ Lục cúi đầu.

===

End chương 115
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện