Tất cả mọi người ở hiện trường đều sôi trào không thể bình tĩnh nổi! Ngoại trừ Lâm Bình Bình! Bởi vì cậu uống rượu say, cho nên ngủ đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không chú ý nam chính lên sàn!!

Mượn rượu giải sầu gì đó quá thê thảm rồi nước mắt đầy mặt! Thời điểm đại học thầm mến đàn anh đột nhiên mông lung hiện lên, cứ tưởng rằng từ nay về sau có thể vui vẻ sống với nhau, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng hắn sẽ tỉnh tò với mình như thế nào! Không ngời kết cục thiệt là máu cún! Đây không phải là cuộc sống, đây rõ ràng là tiểu thuyết! Lại còn BE….

Hồ Vân Phi ngồi bên cạnh cậu, “Em không sao chứ?”

Phắc! Tất cả mọi người cảm thấy những lời này chẳng toẹt zời tí nào sất! Mịa nóa thời điểm này lẽ ra nên mạnh mẽ ôm và hôn chứ! Lời thoại ‘Em không sao chứ’ nghe qua cứ cặn bã sao sao ấy, chẳng phù hợp với khí chất tà mị nóng nảy điên cuồng!!

Lâm Bình Bình choáng váng, nằm im trên mặt bàn, rõ ràng đã say chẳng biết trời đất!

Vì thế Hồ tổng bế cậu lên, trước bao ánh mắt bước ra ngoài, vô cùng vô cùng khí phách! Người phục vụ nhanh chóng mở cửa, một làn gió yêu ma lập tức thổi vào trong quán bar! Thổi bay áo khoác của Hồ tổng!

Ông phắc đúng là soái ca mà! Đám tổ viên tổ ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ vô cùng phấn khích, mấy tình tiết tiếp theo mình mới không não bổ đâu! Cuộc sống vốn không giống phim truyền hình, chỉ có diễn viên truyền hình mới có thể say rượu loạn tính! Mà trong cuộc sống thật, Hồ tổng nhất định vô cùng vô cùng quân tử! Mọi người vừa dối trá khen ngợi Hồ Vân Phi, vừa điên cuồng tự hỏi xem tiếp theo anh ta có dùng roi da và nến không!

Đặt Lâm Bình Bình say chẳng biết trời đất gì ở ghế phó lái, Hồ Vân Phi vỗ nhẹ mặt cậu, “Tôi đưa em về nhà?”

“Hu hu hu…” Yêu nghiệt vẫn còn đắm chìm trong thế giới thất tình bi thảm, hơn nữa còn mơ một giấc mơ vô cùng thần kì! Trong mơ đàn anh khôi ngô đột nhiên biến thành sát thủ lạnh lùng bạc bẽo cố tình gây sự, đang cầm lọ kem dưỡng nói mau giao sổ tiết kiệm của cậu ra đây, nếu không tôi sẽ quăng vỡ con tin!

“Đừng!” Lâm Bình Bình kêu đến tê tâm liệt phế.

Hồ Vân Phi sửng sốt, “Em đừng cái gì?”

Lâm Bình Bình nuốt nước bọt, cuộn tròn người lại.

Hồ Vân Phi bật cười, nói mê nha.. Đáng yêu quá.

Lái xe về khu nhà trọ quen thuộc, Lâm Bình Bình đầu tiên ôm cây ven đường nôn một trận, sau đó mềm nhũn bị Hồ tổng ôm về phòng, không những phải súc miệng, còn phải tắm giặt hết…

“Đỡ hơn chút nào không?” Lúc tắm đã được ăn đậu hũ nên tâm tình Hồ tổng rất tốt, nhét thân thể trần trụi của cậu vào trong chăn.

Lâm Bình Bình vốn đang nửa tỉnh nửa mê, vừa định ngủ tiếp, lại mông lung nghe thấy có người nói chuyện với mình, vì thế cố sức mở mắt… Kết quả nhìn thẳng vào ánh mắt của Hồ Vân Phi! Sau đó yêu nghiệt run lên một cái, lập tức bị dọa đến tỉnh hơn nửa!

“A!” Tiểu Bạch Liên vô cùng hỗn độn ngồi dậy!

“… Em kêu cái quái gì?” Hồ tổng đau đầu.

“Sao anh lại ở trong nhà tôi?!” Lâm Bình Bình hoảng sợ.

Đúng là không nhớ gì mà… Hồ Vân Phi bất đắc dĩ, “Em uống say, tôi đưa em về!”

“Tại sao anh lại cởi quần áo tôi!!!” Tiểu Bạch Liên nước mắt đầy mặt, toàn bộ gì đó đúng là khẩu vị nặng mà!

“Nếu không thì giúp em tắm thế nào? Nôn hết ra người tôi còn nói cái gì!” Hồ Vân Phi trừng cậu, “Hét nữa thử xem!!”

“Anh…” Lâm Bình Bình khiếp đảm lui vào trong chăn.

Đúng vậy cậu đúng là nhát gan thế đó!

“Vì sao anh lại đưa tôi về??” Lâm Bình Bình vừa nói chuyện dời lực chú ý của hắn, vừa lén lút thò tay vào tủ đầu giường tìm quần lót! Hở mông ngồi trên giường thiệt là kì quái biết không TvT! Kết quả xa quá với không tới, đành phải dùng sức quấn chăn, làm ra cảm giác mặc đồ lót!

“Vì tôi nghe nói em bị thất tình, cho nên đến xem náo nhiệt!” Hồ Vân Phi ngồi bên giường, “Thuận tiện chúc mừng em thoát khỏi tên cặn bã!”

“… Anh nhất định là đến cười nhạo tôi.” Lâm Bình Bình vô cùng ai oán!

“Đúng vậy, tôi cười nhạo em!” Hồ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi, “Ông đây tốt như vậy em không cần, lại chạy đi quen thằng lừa đảo! Em có biết hắn về nước từ lâu lắm rồi không? Ôm một cái bằng tốt nghiệp vớ vẩn, giả danh thạc sĩ từ Pháp về lừa đảo đắc tội bao người! Một đám côn đồ chỉ đích danh hắn bảo muốn cưa chân hắn! Nếu không sao đột nhiên lại đến tìm em?! Thế mà em còn tin hắn! Em rốt cuộc có biết suy nghĩ không!”

Hồ tổng tuôn một tràng xong, tức giận đến thở gấp, giống như ông già vô cùng không có khí phách… Hắn thực sự bị tức điên lên rồi!

Lâm Bình Bình mở to mắt, “Sao anh biết chuyện này?”

“Chẳng còn cách nào khác, em ngốc như vậy, ông phải điều tra giúp em!” Hồ Vân Phi vỗ nhẹ đầu cậu, “Nói, cảm ơn tôi thế nào?”

“…” Lâm Bình Bình ghé vào trong chăn, “Đầu tôi đau quá.”

“Không được đánh trống lảng!” Hồ Vân Phi tóm được cậu, hung hãn rít gào, “Ông có chỗ nào kém hơn tên hỗn đản đó?!”

Lâm Bình Bình thiệt muốn khóc nha…

Hồ Vân Phi thực sự không chịu được đôi mắt vô tội lại thiếu ngược đó, vì thế bất chấp tất cả, đầu tiên ôm cậu vào lòng hung hăng hôn một cái, “Cùng một chỗ với tôi!”

“Không!” Lâm Bình Bình kiên định từ chối!

“Lý do!” Hồ tổng trừng mắt.

“Anh rất hung ác!” Lâm Bình Bình nước mắt đầy mặt.

“Vậy như bây giờ thì sao?” Hồ tổng nhẹ giọng, ánh mắt cũng ôn nhu một chút.

“Tôi mới thất tình đó!” Lâm Bình Bình nhấn mạnh!

“Loại như vậy mà cũng gọi là yêu?!” Hồ Vân Phi vỗ nhẹ mặt cậu, “Đá hắn xong, em nhất định nên bắn pháo chúc mừng!”

“Đó là đối tượng tôi yêu đơn phương từ thời đại học đó!” Lâm Bình Bình vô cùng bi thúc, thế mà mình lại có thể ảo tưởng tình yêu với một tên cặn bã bốn năm!

“Vậy đại khái em muốn buồn bao lâu?” Hồ Vân Phi nhìn đồng hồ.

“Anh anh anh tối thiểu cũng phải xem lịch ngay chứ!” Lâm Bình Bình sụp đổ!

“Chờ không kịp.” Hồ Vân Phi hôn nhẹ trán cậu, “Nói thật, chúng ta cùng một chỗ đi.”

“Tôi nói tôi không muốn chơi đùa.” Lâm Bình Bình ôm đầu.

“Tôi nghiêm túc!” Hồ Vân Phi kéo tay cậu xuống, “Cân nhắc anh một chút, về chuyện cả đời.” (tớ để lúc ‘tôi’ lúc ‘anh’ để nhấn mạnh quả ảnh đổi giọng =]])

“…” Lâm Bình Bình trầm mặc.

“Cho em ba giây cân nhắc!” Mặt Hồ Vân Phi tối sầm.

“Sao anh uy hiếp tôi hả!” Lâm Bình Bình vừa muốn khóc, lại hắt xì một cái.

Bởi vì em thiếu ngược đó! Hồ tổng vừa ở trong lòng rít gào, vừa đè thân thể trần trụi của cậu vào ổ chăn, bất đắc dĩ nói, “Ngủ đi đừng để bị cảm, sáng mai nói chuyện này sau.”

“Anh đi đâu?” Lâm Bình Bình hỏi.

“Anh ra sofa ngủ!” Hồ Vân Phi giúp cậu tắt đèn.

“… Sofa của tôi không ngủ được đâu, một chân bị lệch, anh nằm sẽ bị lăn xuống, không tin có thể thử.” Lâm Bình Bình nói, vừa định bảo anh nên về nhà đi, chợt nghe Hồ Vân Phi nói, “Được rồi, vậy anh ở đây với em.”

….

“Tôi không có ý này.” Lâm Bình Bình 囧囧!

“Tổ trưởng Khương nhà em căn dặn ba lần, nói đêm nay em sẽ nghĩ quẩn nhảy lầu!” Hồ Vân Phi mở ngăn tủ tìm khăn tắm, “Cho nên em đừng có suy nghĩ muốn anh đi.”

“Anh tin tôi muốn nhảy lầu?” Lâm Bình Bình cảm thấy hơi Sparta.

“Anh tin!” Hồ tổng rất nghiêm túc.

Sau khi đối mặt ba giây…

“Anh cố tình!” Lâm Bình Bình nhéo góc chăn!

“Đúng vậy!” Hồ Vân Phi đắc chí, sau khi cúi người hôn nhẹ cậu, cầm khăn bông bước vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào truyền đến, Lâm Bình Bình vô cùng xoắn xuýt lui trong chăn, tất cả cảm giác thiệt là chân thực nha… Theo lẽ thường, thất tình cũng có thể một mình đa cảm một chút, thế mà mình lại bị kéo đi ăn lẩu chúc mừng! Lại còn đi bar uống cocktail xem em gái nhảy! Giờ thế mà còn có một người đàn ông đang tắm trong phòng tắm nhà mình… Đúng là không khoa học mà! Ảo tưởng về mối tình đầu bị sự thực nghiến nát, trong lòng lại không đau khổ lắm, đại khái theo lời Vi Nhã nói, vì thoát khỏi tên cặn bã, cho nên không cảm thấy đau khổ, ngược lại còn phải vui mừng mới đúng? Lâm Bình Bình nằm trên giường, tay không có mục đích viết chữ trên cái gối ướt sũng. Sự yêu thích của mình, có lẽ chỉ là ảo tưởng về đàn anh thích chơi bóng rổ thời đại học… Thà rằng hắn không xuất hiện lại, vốn ký ức khi còn trẻ là tốt đẹp nhất đã không nhiều, cần gì phải quay lại châm chọc nhau như vậy chứ…

Thở dài thật sâu, yêu nghiệt đứng lên định mặc quần lót, kết quả cửa toilet đột nhiên mở ra! Phắc! Hoa cúc nhỏ của Lâm Bình Bình căng thẳng, bay nhanh về giường chui vào chăn giả vờ ngủ!

Đến khi Hồ Vân Phi sấy khô tóc đi ra, nhìn thấy Lâm Bình Bình bọc cả người mình trong chăn, ngay cả đầu cũng bọc bên trong!”

“Không thấy ngạt thở à.” Hồ Vân Phi không nói gì, đưa tay kéo chăn xuống một chút.

Đôi mắt Lâm Bình Bình sưng đỏ, hô hấp ổn định.

Đang ngủ hả… Hồ Vân Phi thả chậm động tác, xốc chăn lên giường.

Lâm Bình Bình căng thẳng đến độ đầu ngón chân cũng cứng nhắc, không dám động đậy!

Hồ Vân Phi tắt đèn bàn, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, “Bảo bối, ngủ ngon.”

Lâm Bình Bình cựa quậy một chút.

“Dám đẩy anh ra, anh coi như em đang quyến rũ anh.” Hồ Vân Phi lành lạnh nói.

….

Anh!

Đại khái là do rượu chưa tan, mặc dù tối nay Lâm Bình Bình rất căng thẳng, nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ, đến khi mở mắt đã là tám giờ sáng, Hồ Vân Phi đang rửa mặt trong phòng tắm.

“Sớm.” Lâm Bình Bình vốn không định vào phòng tắm, nhưng cậu thực sự muốn đi toilet, đành phải kiên trì đi vào hỏi thăm hắn.

Sau đó cậu nhìn thấy Hồ tổng cầm một lọ kem dưỡng da, dùng viên bi lăn lăn trên khuôn mặt anh tuấn của mình!

= 口 = !!

“Vẻ mặt của em là cái kiểu gì vậy?” Hồ Vân Phi đứng trước gương nhìn ra đằng sau, cảm thấy hơi hoảng sợ, vì thế cầm cái lọ nhìn lại, “Đúng mà, kem dưỡng da.”

Đúng là kem dưỡng da… Lâm Bình Bình gian nan nuốt nước bọt, nhưng bình thường mình tắm xong sẽ lấy ra mát xa mông đó!!!!! Yêu nghiệt quả thực muốn khóc ròng! Trên giá có nhiều lọ như vậy anh không cần phải lấy cái này đâu!

Nhưng rõ ràng cậu không dám nói ra, cho nên đành phải rụt rè nói, “Ừ, đúng là kem dưỡng da.”

“Hôm nay em muốn đi làm không?” Hồ Vân Phi hỏi cậu, “Anh tiện đường đưa em đi.”

“Tôi muốn xin nghỉ một ngày.” Lâm Bình Bình không có tinh thần, cầm đấy bàn chải đánh răng nói không có mục đích.

“Không được, em phải đi làm!” Hồ Vân Phi rất ngang ngược!

“Vì sao?” Lâm Bình Bình ngậm bàn chải vô tội hỏi, “Anh không phải là ông chủ tôi!”

“Vì hôm nay anh không có thời gian ở cùng em.” Hồ Vân Phi nhìn lịch, “Anh phải dự cuộc họp.”

“Anh họp liên quan gì đến tôi?” Lâm Bình Bình không hiểu gì nhìn hắn.

“Em không được ở nhà một mình!” Hồ Vân Phi trừng mắt.

“Anh cảm thấy tôi sẽ nhảy lầu thật hả?” Lâm Bình Bình 囧 .

“Anh sợ tên đó đến tìm em.” Hồ Vân Phi quăng khăn mặt cho cậu, “Tuy anh vô cùng không muốn em nhắc đến hắn, nhưng tên này rất khốn nạn, em không đấu lại hắn.”

……

Lâm Bình Bình không biết mình nên nói gì.

“Mau rửa mặt, anh chuẩn bị bữa sáng, ăn xong cùng đến công ty.” Hồ Vân Phi hôn nhẹ trán cậu, xoay người vào bếp.

Đúng là không có khoa học mà!

Tiểu Bạch Liên vừa đánh răng vừa choáng váng đầu óc.

Tên công bá đạo hung hăng âm hiểm tà mị đêm đó giờ biến thành công ôn nhu săn sóc kiềm chế, hoàn toàn không có đạo lý mà…

Tính chất liên kết cũng biến đổi gì đó, thiệt là có thể hả!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện