Chương 107

Anh tự tay rót một cốc nước, xem thử nhiệt độ bên trong rồi mới bước đến bên giường, đưa nước cho cô.

Cô cầm cốc nước, uống từng ngụm rất nhỏ.

Không biết phải nhìn đi đâu, nhìn qua đồng hồ treo tường, cô mới phát hiện hôm nay mới là ngày thứ sáu kể từ khi anh di.

Nhẽ ra bây giờ anh đang ở nước Mỹ mới đúng chứ, Lê Nhược Vũ nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghỉ: “Sao tự nhiên anh lại xuất hiện ở đây vậy?”

Anh hỏi lại bằng giọng tức giận: “Tôi phải hỏi cô mới đúng, sao cô lại ở đây?”

“Tôi…” Nhớ lại vụ tai nạn ô tô, đầu cô lại thấy hơi đau: “Tôi không may bị xe đụng.” Cô trơ mắt nhìn anh, kiên nhẫn hỏi lại: “Còn anh thì sao? Không phải anh đi một tuần mới về à, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây đột ngột vậy?”

Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô mà đưa người về phía trước, gần sát gò má cô.

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, anh nặng nề chất vấn: “Tại sao bị thương lại không nói cho tôi biết?”

Rõ ràng cô đã tỉnh lại mấy ngày rồi, bị thương ở chân chứ không phải ở tay, càng không bị tắt giọng, sao cô lại không chủ động nói cho anh biết một tiếng chứ. “Tôi là chồng của em, Lê Nhược Vũ, vì sao em bị thương nghiêm trọng như vậy lại không nói cho tôi biết!”

Nếu mẹ không nói cho anh biết, chỉ sợ đến nửa tháng sau anh mới biết cô bị tai nạn xe.

Người phụ nữ này cảm thấy bản thân không quan trọng hay là anh không quan trọng đây?

Cơn giận tích tụ trong lòng cũng không biết phải đi đâu trút bỏ.

Trời mới biết lúc mẹ nói cô ngất xỉu, suýt nữa anh đã không khống chế được nhịp tim của mình. Anh chưa từng nghĩ rằng một cuộc hôn nhân ép buộc, một người vợ anh không yêu lại có thể chiếm một vị trí quan trong tim anh như vậy.

Mẹ thêm mắm thêm muối nói cô sắp chịu không nổi nữa, anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi mất đi người phụ nữ đã kết hôn với anh ba năm, làm bạn với mình chưa tới ba mươi này.

Cơ thể hai người dán sát vào nhau, cô gần như cảm nhận được sự run rầy và tức giận trong lòng anh.

Hình như anh ngủ không được ngon, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, tơ máu hiện rõ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được.

Lòng cô bỗng nhiên run lên, chẳng lẽ anh vì cô mà đã gấp gáp trở về?

Lần đầu tiên Lê Nhược Vũ cảm thấy mình không sợ anh, thậm chí còn muốn giơ tay sờ mặt anh, mà cô cũng đã làm như vậy, bàn tay trắng nõn gầy gò vuốt lên gương mặt của anh, anh suốt đêm ngồi máy bay gấp gáp trở về cho nên chưa sửa sang lại mặt mũi của mình, anh rất thích sạch sẽ, vậy mà bây giờ hàm dưới lại mọc đầy râu con. Lúc này trông anh ít đẹp trai hơn, nhưng lại càng mang phong cách của một người đàn ông chững chạc.

“Em biết anh có dự án lớn phải giải quyết, em không muốn quấy rầy anh làm anh phân tâm.”

“Ý em là em chỉ đang quan tâm tôi thôi sao?” Trong nụ cười của anh mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Cô gật đầu, sự thật chính là như thế mà. Khi Lê Nhược Vũ đang nằm ở trên giường bệnh có nghe mẹ chồng là bà Hoàng Ánh nói, lần này anh ra nước ngoài triển khai một dự án vô cùng quan trọng, nó có liên quan đến việc tập đoàn Lâm Gia có thể tiến quân ra thị trường thế giới trở thành “Tập đoàn quốc tế Lâm Gia“ hay không.

Cô không ngờ anh thật sự bỏ mặc một dự án quan trọng như thế chỉ để gấp gáp trở về với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện