Chương 966

Tròng lòng Trần Hi Lam cảm thấy rát khó chịu, nên cô ta không dịu dàng gọi anh ấy dậy nữa, mà trực tiếp dùng sức cấu Hạ Đông Quân, kế cả Hạ Đông Quân đang ngủ say thì vẫn nhận được cảm giác đâu mà cô ta cấu.

“Đau”

Hạ Đông Quân mơ màng mở mắt ra, anh ấy muốn nhìn xem người trước mặt mình là ai.

Nhưng mà anh ấy say quá rồi, nên khi nhìn chằm chằm về phía trước thì anh ấy thấy hoa mắt chóng mặt, hình như anh ta thấy ma nữ bé Trần Hi Lam kia.

“Anh đứng dậy, uống canh giải rượu đi, anh uống xong thì rời đi.”

Trong lòng Hạ Đông Quân đang suy nghĩ thì anh ấy nghe thấy giọng nói của Trần Hi Lam chuyền đến, giọng nói này làm anh ấy tỉnh rượu một chút.

Làm sao anh ấy lại có thể nghe giọng nói của người đàn bà đó ở đây nhỉ, chuyện này không thể nào xảy ra, không đúng!

“Anh nhanh đi!”

Bây giờ Trần Hi Lam vẫn còn đang ghen thì làm sao cô ta có thể dịu dàng với Hạ Đông Quân, nên giọng nói bay giờ của cô ta cũng khác giọng nói hàng ngày, trong lòng Hạ Đông Quân tự thôi miên bản thân là không phải, nhưng sự thật lại nhắc nhở anh ấy đúng là Trần Hi Lam đang ở bên cạnh anh ấy.

“Tại sao tôi lại ở đây, cô đưa tôi về?”

“Chẳng lẽ tôi trực tiếp vất anh ở quán bar?” Giọng “Nếu không thì làm sao? Anh say như vậy nói của Trần Hi Lam vẫn chưa dịu xuống, trên mặt cô ta rất khó chịu.

“Cám ơn cô.”

Nếu đây là sự thật không trốn thoát được thì Hạ Đông Quân mở mắt ra, nhìn về phía Trần Hi Lam nói cám ơn, anh ấy đang cố gắng suy nghĩ lại chuyện tối qua, nhưng trí nhớ rất mơ hồ, hôm qua anh ấy uống say ở trong quán bar, là Trần Hi Lam đưa anh ấy về nhà cô ta, ít nhất cô ta không vất anh ấy ở đầu đường xó chợ nào đó.

Giọng nói của anh ấy vẫn còn khàn, chuyện này làm cho người nghe cảm thấy không thỏai mái, Trần Hi Lam nhíu mày một cái, rốt cuộc cô a có nên dịu dàng chăm sóc anh ấy không.

Cô cầm bát canh giải rượu đến mép giường đưa cho Hạ Đông Quân, cô ta muốn anh ấy uống canh giải rượu để nhanh tỉnh táo lại, ít nhất lúc đó trong lòng cô ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Cám ơn!”

Hạ Đông Quân cũng không phải là người không hiểu chuyện, anh ấy nhận bát canh luôn và cầm lên uống, mặc dù vùi vị của bát canh không được ngon lắm nhưng anh ấy không định mở miệng làm cho Trần Hi Lam buồn, dù sao người ta không dễ dàng chăm sóc anh ấy khi say rượu.

Hạ Đông Quân không muốn dây dưa nhiều với cô ta, nên sau khi nghỉ ngơi một lúc cho tỉnh rượu thì anh ta xoay người đi ra cửa “Anh cứ đi về như vậy à?”

“Hôm nay tôi đã làm phiền đến cô, tôi rất cảm ơn cô, hẹ sau này này gặp lại!”

Trừ câu này ra thì Hạ Đông Quân không nói câu nào khác nữa, rồi anh ấy xoay người rời đi Trần Hi Lam nhìn bóng lưng đang dần bé lại của Hạ Đông Quân, trong lòng cô ta rất phức tạp, cô ta tự khuyên bản thân phải buông tay nhưng chính cô ta lại không làm được điều đó, cô ta không kiềm chế được bật khóc, nước mắt mặn chát chảy xuống khóe miệng cô ta.

“Anh, thật sự anh muốn về Mỹ à?”

Trong san bay, Trần Hi Lam kéo tay Trần Hi Tuấn, cô ta không nhịn được hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện