Thật sự là ba mẹ ruột.

Không rõ tình huống, Lâm Sanh nắm tay Hứa Nam, cùng cô bước vào lúc này cũng cứng đờ tại chỗ.

'Ba vợ' của cô tự nhiên tới đây! Vị 'ba vợ' này thái độ đối với cô vẫn rất kiên quyết lạnh lùng, cô lo lắng nên tránh, từ thành phố Z trở về vẫn không chủ động tiếp xúc.

Hôm nay 'ba vợ' vì sao xuất hiện ở nhà cô, hai bên tề tụ một nhà, năm ánh mắt đồng loạt nhìn chằm hai người, cục diện này không quá hay, muốn mở đại hội tra hỏi.

Không ai tới mở miệng, ba mẹ hai nhà giống như ra oai phủ đầu, bầu không khí bắt đầu vi diệu, ngay khi Lâm Sanh đi không được chạy cũng không xong, cô cô vẫy tay với cô:

"Sanh Sanh, còn đứng ngây người ở đó làm gì, nhìn thấy khách tới, hai đứa còn không mau vào."

Lâm Sanh còn lo lắng, để Hứa Nam tùy ý kéo cô vào phòng khách, Hứa Nam nhìn nhìn ba mẹ mình, Hứa phu nhân cười dịu dàng, Hứa ba trầm mặc, nhưng cũng không biết rốt cuộc ba mẹ mình có ý gì, lễ phép cùng người nhà Lâm gia chào hỏi:

"Chú, dì." Ánh mắt rơi vào Lâm Túc, Hứa Nam có chút do dự, nên xưng hô thế nào vẫn là dấu hỏi, theo Lâm Sanh gọi cô cô vẫn quá sớm, gọi Lâm tổng quá nghiêm túc, huống chi tuổi tác hai người chỉ cách nhau 7 tuổi.

Nghe thấy Hứa Nam chào hỏi, phụ huynh Lâm gia đều đáp lại, Lâm Túc nhận ra sự do dự của Hứa Nam, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Hứa Nam, khẽ cười nói:

"Nếu như con không để ý, sau này cũng có thể gọi là cô cô."

Đúng lúc được giải vậy, Hứa Nam gật đầu cười nói:

"Dạ, cảm ơn cô cô."

Màn chào hỏi này tới phiên Lâm Sanh, may mắn là ở nhà mình, đã có cô cô bên cạnh, Lâm Sanh nhanh chóng bình tĩnh, bình tĩnh chào hỏi ba mẹ Hứa Nam.

"Chào chú, dì."

"Ôi, Lâm Sanh về rồi." Hứa phu nhân nhìn thấy Lâm Sanh, vui cười hiền lành.

Hứa Hồng Chí nhíu mày, không đáp lại, bị vợ mình kéo thắt lưng âm thầm nhắc nhở, lúc này mới bất đắc dĩ 'Ừm' một tiếng.

Lâm gia đương nhiên làm chủ, chỉ theo văn không theo thương (nghiệp), là giáo sư đại học khoa sử, Lâm Phong mang cặp kính vàng, vẻ mặt nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, hắn nhìn ra thái độ của Hứa Hồng Chí, lại nhìn dáng vẻ con gái khó xử, vỗ vỗ lên ghế sofa bên cạnh:

"Sanh Sanh, qua đây ngồi."

"Oh, dạ." Lâm Sanh không dám kháng nghị, nhìn Hứa Nam, lại nhìn cô cô, cô cô mỉm cười với cô, trong lòng nhanh chóng có thêm dũng khí vì vậy ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống cạnh ba mình.

Hứa Nam cũng thức thời, ngồi bên cạnh mẹ mình.

"Lâm tiên sinh, ngài thấy thế nào?" Hứa Hồng Chí nhìn Lâm Phong, lên tiếng hỏi hắn.

"Trước tiên không vội, đây là chuyện đại sự hai nhà, tôi cần hỏi rõ." Lâm Phong không lạnh không nhạt trả lời hắn, ánh mắt quét qua hai người kia, lạnh giọng hỏi:

"Hai đứa bên nhau."

Nghe thấy lời ba mình, Lâm Sanh biết tiết mục chính thức bắt đầu, cũng rất kiên định gật đầu nói cho ba mình biết:

"Ba, chúng con bên nhau."

"Bao lâu rồi?"

Lâm Sanh thốt lên:

"Đúng 100 ngày."

Lâm Phong quay đầu trừng cho gái, con gái lại ngượng ngùng cười với hắn, Lâm Phong quay đầu nhìn chằm chằm người nhà Hứa gia ở đối diện, lại hỏi:

"Hai đứa nghiêm túc?"

Vừa bị ba trừng, Lâm Sanh không dám lên tiếng, nhích mông chạy về phía cô cô, mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam, Hứa Nam vẫn thản nhiên ung dung, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Đúng vậy, chú, tụi con không có nói đùa, là nghiêm túc sống với nhau."

Lâm Phong lạnh lùng hỏi:

"Không hối hận?"

Hứa Nam ngưng mắt:

"Không hối hận."

"Sanh Sanh, còn con?" Lâm Phong quay đầu nhìn con gái, ai ngờ con gái không bên cạnh, lúc này đã ngồi bên cô cô mình.

Nghe thấy ba hỏi, Lâm Sanh thu liễm cảm xúc, trịnh trọng trả lời:

"Ba, con không phải con nít, xin ba yên tâm, trước sau đều sẽ không hối hận lựa chọn của mình."

Lâm Phong gật đầu, lo lắng nhìn Hứa Hồng Chí, trầm giọng nói:

"Nếu bọn nhỏ đều kiên định như vậy, phụ huynh chúng ta cũng đã tới đông đủ có lời gì giáp mặt nên nói rõ, cũng không biết Hứa tiên sinh và cả Hứa phu nhân, ý hai người thế nào?"

Hứa phu nhân dẫn đầu tỏ thái độ:

"Tôi không phản đối, con cháu tự có phúc của con cháu, con cái thích sống thế nào thì để tùy con cái đi, huống chi, Sanh Sanh nhà hai vị xinh đẹp như vậy, tôi không ngại thêm đứa con gái."

"Tôi đồng ý." Lâm Phu nhân nói.

Lâm Phong hỏi:

"A Túc thì sao?"

"Sanh Sanh thích thì em thích." Ánh mắt thản nhiên của Lâm Túc quét qua Hứa Hồng Chí vài lần, cho dù giọng nói không hề có gợn sóng, ánh mắt kia nhìn sang, cũng không che giấu được uy nghiêm làm người sợ hãi.

Bị Lâm Túc cảnh cáo, Hứa Hồng Chí làm sao không nhìn thấu, tức giận cắn răng.

Hắn đã nhượng bộ như thế, từ khi trở về từ thành phố Z, không có ngăn cản hai người kia, mặc kệ Hứa Nam và Lâm Sanh có ở chung. Lúc đầu còn muốn mượn hơi Lâm ba, đứng cùng chuyến tuyến, phản đối hai người ở chung.

"Lâm tiên sinh, quan điểm của ngài thế nào?" Hứa Hồng Chí gọn gàng dứt khoát hỏi Lâm Phong.

Nhận được ánh mắt chờ mong của con gái, lại nhận ánh mắt cảnh cáo của vợ, nghĩ tới em mình đã từng trải qua, Lâm Phong trầm ngâm một lúc, mạnh miệng nói:

"Tôi đồng ý, không phản đối."

Con tim treo ở cổ họng nháy mắt trở về chỗ cũ, Lâm Sanh chỉ cảm thấy cuộc đời đã có thể viên mãn.

Ngay khi Lâm Sanh thở phào ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Hứa Nam, nghiêm túc dứt khoát:

"Thế nhưng, làm phụ huynh vì hạnh phúc con gái, tôi chỉ có thể đồng ý để con và Sanh Sanh, tạm thời kết giao, nó không đại biểu cho việc sau này con cùng Lâm Sanh bên nhau."

Lời này khảm vào tâm, Hứa Hồng Chí phụ họa:

"Lâm tiên sinh nói có đạo lý."

Hứa phu nhân hỏi:

"Có đạo lý gì?"

Hứa Hồng Chí buồn bực:

"Thì có đạo lý."

Lâm Phu nhân cũng là người nuông chiều con gái, sợ con gái bị đả kích gì, kéo tay Lâm Phong:

"Lời này của ông ý là gì, cái gì gọi là tạm thời kết giao, ông coi Sanh Sanh là gì, tuổi đã cao quan tâm nhiều làm gì, đừng dọa con trẻ."

Lâm Phong đẩy mắt kính, che giấu tinh quang trong mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Con gái là con gái ruột của tôi, tôi không phải vì con gái sao?"

Hứa Hồng Chí lần nữa tán thành:

"Quan điểm của chúng ta đều xuất phát từ bậc làm cha mẹ, nhất định đều là vì tốt cho con, tạm thời bên nhau cũng có chỗ tốt, nói không chừng không thích hợp ngày nào đó chia tay, chưa hẳn tới được với nhau."

Hứa phu nhân lại hỏi:

"Sao không tới được với nhau, ông nói bậy bạ gì đó."

Hứa Hồng Chí nhìn bà:

"Bà-lòng dạ đàn bà!"

Đến phiên Lâm phu nhân lên sân khấu, bà đẩy tay Lâm Phong:

"Nếu như thật sự vì muốn tốt cho con, thì không thể nói lời nào có ích cổ vũ con gái?"

Lâm Phong trừng mắt:

"Cổ vũ cái gì, nếu không nhìn A Túc..."

Lâm Phu nhân lanh tay lẹ mắt nhéo tay Lâm Phong, ngăn lời của hắn, tức giận:

"Kêu ông cổ vũ thì cổ vũ, nói chi nhiều lời vô ích."

Phụ huynh hai nhà khắc khẩu, cô và Hứa Nam lặng lẽ nhìn nhau, không đi quấy rầy.

Lời này chợt dừng lại, Lâm Sanh tò mò mở to mắt nhìn cô cô, chẳng lẽ cô cô âm thầm làm công tác tư tưởng với ba ba, lúc này mới để ba ba cô có thể tiếp nhận nhanh như vậy.

Dù sao cô cô thương yêu cô nhất, bất kể chuyện gì hay có phiền phức gì cũng sẽ thay cô xử lý, Lâm Sanh quay sang nhìn cô cô, cô cô chỉ khẽ cười, sắc mặt cũng không có gì khác thường, cô ôm tay cô cô, nhỏ giọng nói:

"Cô cô, cảm ơn người."

Lâm Túc khẽ nói:

"Thật sự muốn cảm ơn cô cô, sớm tiếp quản tập đoàn LT đi."

Lâm Sanh phấn khởi:

"Để báo đáp cô cô, không để cô cô vất vả nữa con sẽ cố gắng làm được."

"Ừm, ngoan." Lâm Túc cười.

Lâm Sanh thật không nghĩ tới, ra quỹ lại thuận lợi như vậy, nhất định là có cô cô thêm phần, trong lòng vui vẻ, cô nhíu mày, ngước nhìn Hứa Nam ngồi ở sofa đối diện.

Đúng lúc Hứa Nam cũng dời tầm mắt sang, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Sanh nháy mắt nhìn Hứa Nam, bên môi là nụ cười xấu xa.

Hứa Nam chỉ khẽ mỉm cười.

Cuộc họp này kết quả...

Bàn luận xung quanh về chuyện tương lai của con cái hai nhà, phụ huynh hai nhà, nhất là hai 'mẹ vợ' bỗng thêm hơn một đứa con gái, hăng hái bừng bừng xây dựng bức tranh cuộc sống hạnh phúc, không nhìn hai ông chồng chẳng vui vẻ của mình.

Mà hai vị ba vợ không vui nghe không vào, Lâm Phong chủ động hỏi:

"Hứa tiên sinh, biết chơi cờ tướng không?"

"Biết." Hứa Hồng Chí gật đầu.

"Đi, chúng ta đi chơi cờ, đừng chấp nhặt họ, đừng để ý tới những người không có chủ kiến."

Cuộc họp có vẻ kết thúc.

Không có bạo lực, không có cãi nhau kịch liệt.

Lâm Sanh và Hứa Nam nhìn nhau cười, chí ít ở phương diện gia đình, hai người đã công phá hơn phân nửa, ngay cả vị 'ba vợ' thần thánh kia, mở miệng nói không lại hai cái miệng của hai mẹ vợ, không thể nói gì thêm.

Hai vị 'ba vợ' đi rồi, bầu không khí nhanh chóng thoải mái, Lâm Sanh mở to mắt nhìn, nhìn mẹ ruột rồi lại nhìn sang mẹ vợ, tò mò hỏi:

"Mẹ, dì Hứa, hai người không phải người đưa kẻ đẩy, dụ tụi con về nhà chứ?"

Nghe con gái nói, Lâm phu nhân cũng ăn ý nhìn nhau cười, Lâm phu nhân ho khan vài tiếng, cười nói:

"Nhắc tới cũng thật trùng hợp, sáng nay mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, vừa hay gặp được dì Hứa, mới biết chúng ta ở cùng một khu."

Hứa phu nhân tao nhã nở nụ cười:

"Đây là duyên phận, chúng ta đều ở đây mấy chục năm, quanh đi quẩn lại, cuối cùng chúng ta cũng quen biết."

Chợt dừng, Hứa phu nhân cười đầy hiền lành:

"Đương nhiên còn xem duyên phận của hai đứa, ở thành phố Z xa xôi còn có thể gặp nhau làm hàng xóm của nhau."

Lâm phu nhân mỉm cười, nói tiếp:

"Hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ, đã có duyên phận bên nhau, thái độ người làm cha mẹ như chúng ta cũng không nói lên điều gì, các con vui vẻ hạnh phúc, chúng ta cũng vui vẻ hạnh phúc."

Duyên phận thật không thể nói, có thể được người thân ủng hộ, càng tuyệt không thể tả, Hứa Nam chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Sanh, mặt đầy dịu dàng, Lâm Túc cũng chỉ ngồi yên lặng, cười.

Lâm Sanh cảm kích chân thành nói:

"Mẹ, dì Hứa, cảm ơn hai người."

Hứa phu nhân lắc đầu, giơ tay lên cầm tay con gái, nhìn Lâm Sanh nghiêm túc nói:

"Chỉ cần con đối xử tốt với Nam Nam, dì phải cảm ơn con."

Lâm Sanh gật đầu:

"Dì Hứa, dì yên tâm, Nam Nam là vợ con, con sẽ đối xử tốt với chị ấy."

Tiếng vợ từ miệng Lâm Sanh nói ra, Hứa phu nhân sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười:

"Được, Sanh Sanh cũng không được ăn hiếp vợ nha."

Lâm Sanh vội lắc đầu:

"Con sao dám ức hiếp vợ mình, chị ấy sẽ phạt con quỳ giày cao gót."

Không chỉ Hứa phu nhân sửng sốt, ngay cả Lâm phu nhân và Lâm Túc đều bất ngờ:

"Quỳ giày cao gót?"

Luồng khí lành lạnh, lặng lẽ tràn khắp người từ từ leo lên, tiêu rồi, cô vừa đạp ngay mìn động trời của Hứa đại boss, Lâm Sanh không dám nhìn Hứa Nam, trêu đùa:

"Ây da, con nói giỡn, bây giờ trên mạng đang phổ biến bị vợ phạt quỳ bàn phím, quỳ ván giặt đồ."

Lâm Sanh ngồi giữa mẹ ruột và cô cô, mẹ ruột vỗ vỗ tay cô, cáu giận:

"Đứa nhỏ này, dọa mẹ giật mình."

Nhưng đây là sự thật, mấy hôm trước còn quỳ giày cao gót, quả thật không phải đùa, khi nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của đại lão bản da đầu Lâm Sanh tê dại, không dám nói ra.

Vì muốn đổi chủ đề, Lâm Sanh nghĩ tới thái độ khi nãy của Hứa ba, có vẻ không nguyện ý, nhưng hôm nay bằng lòng tới cửa, cô khó xử xoa xoa vành tai, hỏi:

"Dì, chú bây giờ có phải đồng ý cho Hứa Nam và con bên nhau?"

Hứa Phu nhân khẽ cười nói:

"Ba của Nam Nam ông ấy nói lời chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, thật ra so với bất kỳ ai đều hi vọng Nam Nam hạnh phúc, coi như bây giờ ông ấy còn phản đối hai đứa bên nhau, cũng không thành vấn đề, chúng ta ủng hộ tụi con, ông ấy cản cũng không cản nổi sóng lớn, huống chi có dì ở đây, không phải sợ."

"Dì, dì thật tốt." Lâm Sanh khen tự đáy lòng, ngày nào đó quang minh chính đại gọi một tiếng 'mẹ' tốt hơn.

Lâm phu nhân cười nhạo, hỏi Lâm Sanh:

"Bảo bối, mẹ ruột của con không tốt sao?"

"Tốt tốt tốt, đều tốt cả." Lâm Sanh tay trái ôm tay cô cô, tay phải ôm tay mẹ, sau khi nói xong lời này, đôi con ngươi gian xảo chuyển động, đang muốn đứng lên chạy tới bên cạnh Hứa Nam.

Điện thoại trong túi quần chợt vang lên, ngăn cản bước tiếp theo trong kế hoạch của Lâm Sanh.

Lâm Phong cùng 'ba vợ' của con gái chơi cờ tướng, gởi tin nhắn cho con gái:

'Sanh Sanh, đừng sợ, ba ba thay con xông pha chiến trường, che giấu thân phận gián điệp, đánh vào nội bộ kẻ địch, công phá phòng tuyến kiên cố của địch, một phát chiếm lấy trận địa của địch.'

Cô không phải nhặt được, đây là ba ruột!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện