Dám đem đại lão bản so sánh với một con chó, còn để người ta nghe thấy, ăn cháo đá bát.
Sợ nhất là làm khó dễ cô.
Lâm Sanh nghĩ, làm thế nào để phân giới hạn với Hứa Nam, lúc đó trong đầu cô nhất định bị cửa kẹp nên mới ký hợp đồng làm thuê, vốn tưởng rằng nói xin lỗi thì xong chuyện, ai ngờ cô chỉ làm mọi việc thêm trầm trọng.
Trải qua nhiều ngày chung sống, không bị đạp thì cũng bị kẹp, hôm qua bị ngắt hôm nay bị cắn, sau đó có phải bị xe của Hứa tiểu thư đụng?
Giận, giận dữ ngút trời.
Cô sống 25 năm, còn chưa từng như trước đây, chật vật qua như vậy.
Cô chịu đủ áp bức của nhà tư bản rồi.
Người lao động phải đứng lên, phản kháng!
Trước khi phản kháng... trước hết để cô thuận lợi vượt qua ngày quái dị hôm nay....
Đi vào phòng tài vụ, ai cũng quăng cho Lâm Sanh ánh mắt chăm chú. Khí trời sắp đến tháng 6, kế toán Lâm mới tới dũng cảm cỡ nào mới quấn tầng tầng lớp lớp quanh cổ? Chống nắng? Phòng tia bức xạ?
Phòng làm việc nhiều chuyện nổi lên, quá khủng bố.
Gần 1 ngày trời.
Hành vi dị thường của Lâm Sanh, bị tam sao thất bản, có người nói cô bị bệnh tâm thần, còn có người nói ngoài mặt vui vẻ, nhưng ngầm có người bạn trai nóng tính, bị người đó giày xéo, không dám gặp người.
Càng kỳ lạ chính là, có người cảm thấy Lâm Sanh quấn khăn, áo sơ mi trắng phối với quần tây, cùng với vóc người 170, rất có vị nữ nhân?
Ở chỗ này khí trời lên tới 30 độ.
Xác định là vị nữ nhân?
Mà không phải là mùi chua xen với mùi hôi?
May là công ty mở điều hòa, hơn nữa bữa nay gặp quỷ hay sao lại mở cực thấp.
Ở trong phòng làm việc, Lâm Sanh liền thoải mái hơn, không khó chịu cũng không nóng nữa.
Một ngày tập trung tinh thần làm việc, toàn bộ lực chú ý của Lâm Sanh đều dồn vào nó, đạt đến trình độ quên ăn quên ngủ, chuông reo hết giờ làm việc vào buổi trưa cũng không có đánh thức cô.
Mãi đến khi cửa bị gõ.
Lâm Sanh nghe thấy nhưng trong tay vẫn cầm bản báo cáo, cũng không ngẩng đầu lên, trong miệng nói:
"Chờ chút, trước hết chờ một chút, ừm, sao vậy, có chuyện gì?"
Diệp Đồng không lên tiếng quấy rầy Lâm Sanh, cất bước đi vào, đóng cửa phòng làm việc.
Đi tới trước bàn làm việc, Lâm Sanh vẫn không chú ý tới cô, có vẻ rất bận rộn.
Diệp Đồng cầm hộp cơm đặt bên cạnh máy tính, cúi người chống tay lên bàn, lẳng lặng nhìn Lâm Sanh, cô phát hiện Lâm Sanh nghiêm túc.
Dường như cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
Có lẽ là bởi vì do hảo cảm?
Lâm Sanh ngũ quan căn đối, da thịt trắng noãn, dáng người không giống Hứa Nam xinh đẹp, dùng 4 chữ 'Con gái rượu' hình dung là thích hợp nhất.
Bởi vì tướng mạo điều kiện không kém, tính tình lại hoạt bát cởi mở, từ nhỏ đến lớn cũng rất có duyên với nữ nhân, đây cũng là lý do vì sao Lâm Sanh thích làm bạn với tiểu tỷ tỷ ôn nhu.
Bởi vì cổ bị cắn, Lâm Sanh hôm nay không buộc tóc, tóc dài mềm mại xõa bên vai.
Lâm Sanh cầm phần báo cáo trong tay, thỉnh thoảng cau mày, giống như gặp phải vấn đề nan giải gì đó, thỉnh thoảng ánh mắt sáng lên, giống như gặp phải vấn đề dễ giải quyết.
Diệp Đồng nhìn mấy phút, Lâm Sanh còn coi cô như không khí, thật là thú vị.
Nhớ tới dáng vẻ đỏ mặt của đứa nhỏ kia, khóe miệng Diệp Đồng cong cong, nhịn không được muốn trêu trọc đứa nhỏ một chút.
Diệp Đồng ghé sát vào, gõ gõ bàn.
"Lâm Sanh."
Lâm Sanh kịp phản ứng, khi phản ứng thì hơi quá khích.
Nghe âm thanh, Lâm Sanh lại càng hoảng sợ, phút chốc ngẩng đầu, chóp mũi trong nháy mắt đụng phải chóp mũi Diệp Đồng, thét lên một tiếng theo bản năng ngửa ra sau, kết quả ngay cả người và ghế đều bật ra sau, ngã ra mặt đất.
Hai chân hướng lên trời.
"Diệp tổng, chị tới có thể lên tiếng không."
Diệp Đồng cũng bị dọa sợ nhảy lên, vội vàng tiến tới đỡ Lâm Sanh lên.
"Sao, té trúng đâu, có sao không?"
"Không ..."
Khuôn mặt Lâm Sanh cứng đờ, đỡ lấy thắt lưng.
"A, đừng đụng em, a, trời ơi, thắt của em lại đau rồi!"
"Đau lưng?" Diệp Đồng có chút nóng nảy, "Đau sao? Đi đi đến bệnh viện khám!"
Lâm Sanh nhe răng nói:
"Không cần không cần, bệnh cũ ngồi chút là khỏe."
"Nhanh ngồi đi."
Lâm Sanh hai tay chống bàn, Diệp Đồng kéo ghế lại, rồi đỡ Lâm Sanh ngồi xuống.
Diệp Đồng áy náy nói:
"Thực xin lỗi."
"Không sao không sao không sao, là em quá kích động."
Sáng sớm mới làm thắt lưng bị thương, bây giờ lại bị. Lâm Sanh miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
"Diệp tổng, chị tìm em có việc gì sao?"
Diệp Đồng chỉ chỉ bên cạnh máy tính:
"Thấy em còn chưa nghỉ, mang cơm trưa cho em."
Có cơm ăn.
Lâm Sanh lại kích động:
"Diệp tổng, thật cảm ơn, chị đối với cấp dưới thật tốt."
Không giống con sâu hút máu nào đó!
Chỉ biết hút máu lao động!
Diệp Đồng cười cười: "Mọi người đều là đồng nghiệp." cô giơ hộp cơm trên tay lên, vừa mở vừa nói: "Hết giờ làm sao chưa đi ăn cơm, nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi."
"Thực sự cảm ơn chị."
Lâm Sanh cầm đũa, vừa ăn vừa nói:
"Em quyết định vì không phụ lòng chị tự mình đem cơm tới, em càng muốn ra sức làm việc."
Chuyện quan trọng nói 3 lần.
Không giống con sâu hút máu nào đó!
Chỉ biết hút máu người lao động!
Diệp Đồng cười cười, ánh mắt rơi lên cổ Lâm Sanh, chần chờ nói:
"Cổ em có bị sao không?"
"A, không sao." Lâm Sanh chẳng hề để ý, "Chính là bị chó cắn vài cái."
Diệp Đồng chỉ cười cười.
"Lâm Sanh, buổi tối có rảnh không?"
"Hữm? Diệp tổng muốn mời em ăn cơm?" Lâm Sanh nhìn Diệp Đồng, thốt ra.
"Ừ, rất muốn cảm ơn em thật tốt."
Lâm Sanh chớp chớp mắt, cô do dự một chút, lại múc mấy muỗng cơm, xong.
"Được, em đi."
Diễn đàn công ty có tin tức, Diệp lão đại thêm Lâm Sanh, Diệp lão đại vừa lưu lại số điện thoại, thời gian địa điểm sẽ gởi qua điện thoại cho Lâm Sanh.
Diệp Đồng đi rồi, Lâm Sanh nhanh chóng lấy điện thoại ra, gởi tin nhắn cho Hứa tiểu thư: 'Lãnh đạo mời ăn cơm, đêm nay không kiếm sống, chó con tùy ý đi."
Dám dùng 'Chó con' (tiểu cẩu tử) ba chữ này hình dung Hứa tiểu thư, Lâm Sanh quả nhiên là can đảm đáng khen.
Mà Hứa Nam đang họp, đột nhiên nhận được tin nhắn, cô nhìn qua, sau đó trả lời Lâm Sanh, mặt không biến sắc đem điện thoại đặt lên bàn.
Hứa tiểu thư: Trừ lương.
"Trừ thì trừ, tôi không quan tâm."
Tin gởi đi, qua vài phút, Hứa tiểu thư không có trả lời. Lâm Sanh bĩu môi, trừ lương thì cứ để cô trừ, lão nương không cần quan tâm.
Diễn đàn tin tức tài vụ, đột nhiên nhận tin nhắn sau đó vỡ tung. Lâm Sanh để yên lặng, sau đó đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, chuẩn bị bắt đầu tập trung làm việc, cô hít một hơi, kết quả hít được một nửa, một đám người chợt xông vào phòng làm việc của cô, đều là đồng nghiệp phòng tài vụ.
Ánh mắt mọi người đều quỷ dị.
Đồng tình bên trong còn mang theo ý nhiều chuyện.
Sao đây, Lâm Sanh nuốt nuốt miếng:
"Mọi người... có chuyện gì không?"
Một nữ nhân mập mạp che ngực:
"Kế toán Lâm, xin cho tôi vài phút đồng cảm với cô."
Ngô Phân chui ra:
"Lâm tỷ, chị chưa xem tin tức trong diễn đàn nội bộ à?"
Lâm Sanh mờ mịt:
"Tin gì?"
"Chị nhìn đi." Ngô phân đem điện thoại đưa cho Lâm Sanh, diễn dàn vắng vẻ, chỉ có 1 tin tức, nhưng không ai dám trả lời.
Lâm Sanh mở to hai mắt nhìn.
Tổng tài: Lâm Sanh đi làm đục nước béo cò, làm chuyện không liên quan công việc, trái với sổ tay công nhân và quy định công ty, dựa theo quy định tháng này trừ nửa tiền thưởng, đưa ra khiển trách, cố gắng.
Đ.M!
Trừ nửa tiền thưởng!
Nhìn đi, sáng sớm mới mắng xong, Hứa tiểu thư ban giày, lập tức tới.
Chặn đường (tiền) tài của người ta, giống như giết mẹ người ta!
Lâm Sanh giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tuy tiền thưởng chỉ có tí xíu, nhưng tốt xấu gì thịt muỗi cũng là thịt.
Phòng tài vụ lập tức thảo luận:
"Có phải chúng ta có nội gián?"
"Tìm nội gián, ai là nội gián!"
Mọi người lại an ủi Lâm Sanh, làm tài vụ chính là vậy, thời điểm bận rộn chết đi được, thời gian rãnh rỗi hết sức, ai mà không đục nước béo cò, chỉ là không may bị bắt, bảo Lâm Sanh đừng để trong lòng.
Bị đại lão bản điểm danh phê bình, chuyện lớn, làm lãnh đạo Hoàng Thư Kỳ ở kế bên cũng chạy tới, tình ý sâu xa giáo dục một phen.
Cái gì gọi là tinh thần AQ, cái gì gọi là tiểu cường đánh không chết, Lâm Sanh tức giận, người không giống nhau, nên đi làm thì đi làm, nên tan ca thì tan ca.
Từ hôm nay trở đi, cô- Lâm Sanh, sẽ cùng đại Boss đại chiến!
---------------------------
Ps. Tội tiểu bảo mẫu bị đại Boss chà đạp :v
Tối tốt lành!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện