Editor + beta : Lolisa

"Nếu cô thật sự muốn vào thì cứ gọi điện thoại cho tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cô." Nhìn tất cả những suy nghĩ của Hàn Uyển Nhi đều hiện rõ hết lên trên mặt, Sở Diệp không khỏi cảm khái, một người đơn thuần như vậy, liệu cô ta có thể tồn tại được ở trong giới giải trí này hay không, không chừng bị bán đi lúc nào cũng không hay.

Bạch Sơ Hiểu đang ngồi trong phòng khách của Tạ gia, hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, có vẻ như sau khi cô nhận lại Tạ gia, cuộc sống của cô trở nên thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều thì phải, nhưng loại này thuận buồm xuôi gió này thật giống như tiểu thuyết, tới rồi kết thúc, game over giống nhau, thuận buồm đến mức không có mâu thuẫn xung đột và cũng không có nội dung nào để viết tiếp.

Buổi tối, khi Bạch Sơ Hiểu đang thu dọn đồ vật, mẹ Tạ đã tới đây để giúp cô sửa sang lại, bà sợ cô sẽ quên đồ vật.

"Nếu không mang đồ vậy thì mua ở bên ngoài cũng được." đột nhiên mẹ Tạ lại nhớ tới chương trình tạp kỹ du lịch đoàn thể của các ngôi sao, nghĩ đến mọi khoản chi tiêu đều phải tính toán kỹ lưỡng, bà liền không thích xem nữa, bởi vì những cái đó đã được lên kế hoạch trước rồi, "Hiểu Hiểu a, về sau con đừng tham gia mấy cái gameshow du lịch làm gì , nếu con muốn chơi thì cứ nói với mẹ, mẹ có thể đưa con đi."

"Con sẽ không đi." Bạch Sơ Hiểu chưa bao giờ có kế hoạch trở thành khách mời thường trú của các chương trình tạp kỹ cả, ngay cả khi các chương trình tạp kỹ trong nước trở nên nổi tiếng, cô cũng không có tài năng thiên phú trong lĩnh vực này. Khi xem những chương trình tạp kỹ đó trên TV, ta sẽ phát hiện rằng sau những lần biên tập cắt nối hậu kỳ, họ thường ' cắt câu lấy nghĩa ', bọn họ chỉ giữ lại những gì họ cho là thú vị, và cách làm như vậy rất dễ khiến người khác bị hắc bẩn, "Con không thích quay các chương trình tạp kỹ, con chỉ muốn quay phim thôi."

"Cũng không phải không thể đi, chỉ cần chú ý một chút là được." Sau khi con gái trở về, mẹ Tạ lại bắt đầu lo không biết con gái của mình có gặp rắc rối khi đi ra ngoài làm việc hay không, và liệu cô có được ăn ngon hay không, tuy có rất nhiều việc phải lo như vậy nhưng bà vẫn rất vui, "Nếu có gì thắc mắc, con cứ nói với Tạ Thanh, nó cũng cùng đi với con."

"Ừm, con nhất định sẽ nói với anh ấy." Bạch Sơ Hiểu cảm thấy rất ấm áp, người Tạ gia đều đối xử với cô như một đứa trẻ vậy, cho nên họ vẫn còn rất cưng chiều cô, "Mẹ đừng lo lắng, con không phải là đồ ngốc, nếu gặp vấn đề gì thì nhất định tìm mọi ngươi."

"Vậy thì hãy nhớ đừng làm việc dại dột." mẹ Tạ luôn nghĩ đến việc con gái mình phải chống lại với nhà họ Hàn trong hai năm qua, bà càng nghĩ lại càng tức giận. Hàn gia cho rằng Hàn Uyển Nhi phải chịu ủy khuất, vậy chẳng lẽ con gái của Tạ gia bọn họ không phải chịu ủy khuất sao, chuyện này làm sao có thể xảy ra "Sau này con cứ mặc kệ người Hàn gia đi, nếu Hàn Uyển Nhi lại đến tìm con, con không cần phải gặp cô ta, cứ trực tiếp cho người đuổi đi luôn."

"Được, đuổi đi." Bạch Sơ Hiểu gật đầu, cô đã không còn tò mò về biểu hiện của Hàn Uyển Nhi nữa rồi. Đối phương một lần hai lần đều giống dạng người thánh mẫu như nhau, cô đặc biệt chán ghét loại người giống như vậy.

Trong phim truyền hình, cách làm của Hàn Uyển Nhi sẽ được người xem tán dương, cho rằng tình yêu của cô đối Tỉnh Thân Vũ là chân ái, vậy nên mới bỏ xuống mặt mũi mà đi cầu xin người khác. Còn cô sẽ trở thành loại người không biết xấu hổ, lúc trước Bạch Sơ Hiểu đã xem qua vài kịch bản, nữ chính chủ yếu đều là loại tính cách này, vì bạn bè, vì người thân, và cũng vì bản thân mình, nhìn như dũng cảm, nhưng thật ra lại đang làm cho người ta cảm thấy khó xử. Nguyên bản là nữ phụ phải hắc hóa, bởi vì nếu không hắc hóa, nữ phụ quá ưu tú thì tất nhiên là nữ chính sẽ không thích.

Sau khi thu dọn quần áo xong, mẹ Tạ lại chạy ra ngoài, khi trở về bà còn cầm theo một hộp băng keo cá nhân và một chai rượu thuốc lại đây, "Các con đóng phim, khó tránh khỏi bị va chạm, mấy thứ này trong nhà mua đều tương đối tốt, mang theo một ít, đỡ phải đến lúc cần lại không tìm thấy đồ để bôi."

Mẹ Tạ nói cho Bạch Sơ Hiểu biết, trong lòng cô chỉ cho rằng đây là vết thương nhỏ không quan trọng, chỉ trầy da mà thôi, rất nhanh là có thể lành lại.

"Nó có bị đổ ra ngoài hay không?" Bạch Sơ Hiểu chột dạ, lại nghĩ đến rượu thuốc có phẩm màu, nếu bị đổ lên quần áo, vậy thì sẽ xong rồi.

"Sẽ không, đây là đồ mới." mẹ Tạ nhấn mạnh "Nếu con không tiện mang, vậy hãy để anh con mang."

Vừa mới sáng sớm Tạ Thanh đã bắt đầu thu dọn hành lý, các bác nữ trong nhà đã đích thân giúp anh giúp anh thu dọn một ít, thuốc trị cảm gì đó cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ thiếu là chưa trực tiếp mang theo bác sĩ đi cùng luôn thôi. Tạ Thanh cũng không cảm thấy mấy thứ này là quá nhiều, dù sao đến lúc đó người kéo hành lý cũng không phải là anh.

Trước kia, khi anh ra ngoài, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dặn dò anh chú ý thân thể, sau đó lại dặn dò anh không được chơi bời quá đà và phải chú ý làm việc nhiều hơn nữa, thế là hết. Còn khi tới Bạch Sơ Hiểu, bọn họ đều sợ cô mang đồ quá ít nên muốn anh phải mang nhiều hơn.

Tạ Thanh không có một câu oán hận, đây chính là cơ hội tuyệt vời để thu hẹp khoảng cách giữa anh chị em họ, anh nhất định phải trở thành người anh trai quan trọng nhất trong lòng em gái anh, không gì có thể so sánh nổi.

Bạch Sơ Hiểu vừa thu dọn đồ đạc xong thì nghe được tiếng chó sủa ở bên ngoài, bước tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy một bóng người quen thuộc đang kéo sợi dây, đầu dây kia hình như là một con chó.

Tần Phong định dắt Husky ra ngoài đi dạo, biết đâu anh sẽ gặp được Bạch Sơ Hiểu. Nhưng anh thật sự không nghĩ tới thế nhưng Husky lại muốn chui vào lan can sắt, không cho nó vào, nó sẽ ăn vạ không chịu đi, còn kêu lên thật to. Rõ ràng anh chỉ muốn lặng lẽ được gặp cô, nếu không gặp được thì đứng ở bên ngoài nhìn một cái cũng tốt rồi, nhìn ánh đèn trong phòng cô sáng lên.

'gâu gâu', Husky không biết trái tim của chủ nhân đang sụp đổ, vẫn còn ở đó tiếp tục sủa.

"Con đang nhìn gì đấy ?" Mẹ Tạ dò hỏi Bạch Sơ Hiểu đang đứng ở cửa sổ.

"Con đi xuống một chút, lát nữa sẽ quay lại" Bạch Sơ Hiểu từ trên lầu chạy xuống, vừa ra tới cửa đã thấy Husky bỏ lại Tần Phong chạy tới chỗ cô, khi nó chạy đến trước mặt, nó liền quỳ xổm ở dưới đất chờ cô.

Cảnh tượng này đã khiến Bạch Sơ Hiểu bất ngờ, cô còn tưởng rằng con Husky này muốn tấn công cô, nhưng không ngờ nó lại ngoan tới vậy.

Nhà của Tần Phong chứa đầy tạp chí về Bạch Sơ Hiểu, trong phòng còn có poster của cô, và thậm chí một còn có một ít đồ vật cô đã dùng trước đây. Husky xem nhiều, ngửi nhiều, vậy nên nó nhớ rất kỹ Bạch Sơ Hiểu.

" Buổi tối, nó không chịu ở nhà nên phải ra ngoài này đi dạo, trong lúc đi dạo này, nó cứ hướng vào hàng rào sắt mà bám, kéo mãi nó cũng không chịu ra" Sau khi Tần Phong nghe thấy Husky kêu to, liền không muốn lôi kéo nó nữa, dù sao cũng đã bị nghe thấy hết rồi. Nhất thời không chú ý, không cầm chặt dây thừng, Husky liền chạy ra ngoài. Cũng may là Husky không cắn Bạch Sơ Hiểu, nếu không khi trở về anh nhất định sẽ làm thịt nó.

Bạch Sơ Hiểu nhìn hàng rào sắt nơi Husky định chui vào, sau đó nhìn ra sân, bên trong cũng không có gì, "Nó có đói bụng không ?"

Husky ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, như đang cầu xin bà chủ vuốt ve, sau khi Tần Phong đi tới, nó cố ý đứng dậy, sau đó ngồi xổm giữa hai người.

Tần Phong thấy Husky như vậy thì có dã tâm muốn giết nó, không biết ngoan ngoãn mà đi đến bên cạnh anh, con Husky này chính là một con chó sắc cẩu. Trừng mắt liếc nhìn Husky một cái, anh phải đáp lại, "Ở nhà tôi đã cho nó ăn rồi"

"Hay là ăn nhiều quá ?" Bạch Sơ Hiểu chưa từng nuôi chó nên không biết nó đang bị gì, "Vừa rồi còn mới sủa , sao bây giờ lại không sủa nữa rồi."

"Có lẽ là do nó nhìn thấy cô." Tần Phong nắm lấy sợi dây trói Husky lên, đùa giỡn nói, "Nó chính là một con chó ham sắc."

"Lần trước đi với anh tôi cũng chưa thấy nó lần nào." Ánh đèn hơi mờ nên Bạch Sơ Hiểu không nhìn thấy rõ hình dạng của Husky, nhưng lại cảm thấy nó rất đáng yêu, chắc nó cũng biết là mình đang gây ồn cho người khác biết nên mới ngậm miệng lại. Nếu không có ai đi ra ngoài, vậy có phải con chó này sẽ tiếp tục sủa nữa hay không.

Ha hả, Tần Phong tỏ vẻ anh đã sớm cho người cột chặt Husky để cho nó không xuất hiện rồi. Tất cả mọi người đều được anh đưa về trong nhà, còn muốn Husky làm cái gì, đương nhiên là muốn nó làm bóng đèn rồi a. Anh cũng không muốn Bạch Sơ Hiểu chơi với chó mà quên mất anh "Lúc đó nó chạy ra ngoài chơi."

Husky bị nói đi ra ngoài chơi vẫn ngồi xổm ở bên cạnh Tần Phong cùng với Bạch Sơ Hiểu như cũ, Tần Phong nhẹ nhàng kéo sợi dây vài lần, nhưng nó vẫn không có phản ứng gì. Vì thế Tần Phong dứt khoát dùng sức kéo mạnh một cái, kéo Husky sang bên cạnh mình, lại đem dây thừng cột vào hàng rào sắt.

"Nó muốn chui thì cứ để nó chui vào, xem xem nó có thể chui vào được hay không " Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Bạch Sơ Hiểu, Tần Phong chỉ bình tĩnh giải thích, "Ngày mai cô phải ra nước ngoài à ?"

"Đúng vậy, hai giờ chiều mai sẽ bắt đầu bay." Bạch Sơ Hiểu gật đầu, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Husky như cũ. Đôi mắt của nó có vẻ rất buồn, như đang tố cáo Tần Phong rằng nó không muốn bị trói ở đó, "Dường như không muốn chui vào hàng rào sắt bây giờ thì phải"

"Nó không muốn là không muốn ? A!" Tần Phong không định mở khóa cho Husky nhanh như vậy, không thể để nó lại ngồi xổm ở giữa anh và Bạch Sơ Hiểu được, "Đừng cưng chiều bọn nó quá mức, nếu không nó sẽ coi nó như chủ nhân và chúng ta sẽ nô lệ của chúng. Thú cưng mặc dù có chữ cưng, nhưng không phải là để chúng ta cưng nựng chúng, nó là vật, không phải là người."

Đây là lần đầu tiên Bạch Sơ Hiểu nghe thấy câu nói này, các tài khoản công khai về thú cưng trên Internet luôn thích nói rằng con người là những người cầm xẻng, thậm chí có người còn tự nhận mình là tay sai của mèo và những thú cưng khác, còn nói thú cưng chính là chủ nhân. Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa, mà Tần Phong lại nói những lời này một cách nghiêm túc như vậy khiến cô không khỏi cảm thấy buồn cười, quả nhiên là đối phương không giống như những người yêu thú cưng khác, và cô cũng không nhìn ra trong mắt anh có bao nhiêu yêu thích đối với thú cưng nữa, cũng không biết đối phương nuôi thú cưng là vì cái gì.

"Anh mau mang nó về nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải về thôi." Bạch Sơ Hiểu ngáp một cái, "Ngày mai tôi phải ra nước ngoài công tác, còn phải bị đảo múi giờ."

Đảo múi giờ cũng không kém nhiều giờ lắm, cũng chỉ hai ba tiếng đồng hồ thôi. Bởi vì cô ở nước láng gnên cũng không tính là quá xa.

Khi Bạch Sơ Hiểu đi vào, Husky lại bắt đầu kêu gào, giãy giụa muốn đi vào cùng cô. Sau khi nhìn thấy cảnh này, Tần Phong quyết định cởi bỏ dây thừng, dùng sức kéo Husky đi, anh còn chưa đi vào, nó càng đừng nghĩ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện