“Anh còn đang chờ sẽ tiếp tục ở bên em vào kiếp sau” Tần Phong nắm tay Bạch Sơ Hiểu, “Thực xin lỗi, kiếp sau cũng thực xin lỗi, kiếp sau, nếu như anh không có ký ức, vậy người đó không phải là anh!”

Bạch Sơ Hiểu còn tưởng rằng đối phương muốn nói dù kiếp sau anh không còn ký ức thì vẫn sẽ yêu cô, nhưng không ngờ tới đối phương lại nói những lời này, “Không sao đâu, nếu như kiếp sau em có ký ức, lại gặp anh không có ký ức, em nhất định sẽ ở bên người khác.”

Nhiều việc đơn giản, kiếp sau cũng không cần nhớ mãi không quên đối với đời này, Bạch Sơ Hiểu lại nói, “Em sẽ ở bên anh lần nữa.”

“Để xem.” Nếu như kiếp sau anh có ký ức, anh nhất định sẽ sớm tìm được cô, che chở cho cô, Tần Phong với Bạch Sơ Hiểu đến nhà hàng gần đó để ăn cơm.

Vì không muốn gặp lại Bạch Sơ Hiểu bọn họ một lần nữa, nên Hàn Uyển Nhi đã đề nghị với Tỉnh Thân Vũ đi ăn cơm ở nơi khác thay vì ở gần đó. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt của Tỉnh Thân Vũ rơi ở trên người Bạch Sơ Hiểu, như vậy cô sẽ rất đau lòng.

Bạn thân nhất của Hàn Uyển Nhi là Kiều Nhã đã rất sốc khi xem tin tức ở trên mạng, thế nhưng Bạch Sơ Hiểu lại là người của Tạ gia, may mắn thay, cô vẫn chưa dại gì mà đi đối phó với người ta. Phỏng chừng Hàn Uyển Nhi cũng đã sớm biết việc này đi, bằng không thì làm sao đối phương có thể không đối phó với Bạch Sơ Hiểu được, quả nhiên, sau khi Hàn Uyển Nhi bước vào gia đình giàu có, cô liền cảnh giác với bọn họ, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói ra, chẳng sợ cô cái người bạn thân này ngây ngốc mà xông lên.

Kiều Nhã lại nghĩ đến việc Hàn Uyển Nhi nói muốn mang cô tiến vào giới giải trí, quên đi, chỉ có thể hy vọng đối phương không lại lừa gạt cô thôi, ai bảo mình phải sống ở dưới tầng đáy của xã hội làm chi, lại không phải thiên kim hào môn như người ta.

Sau khi biết Bạch Sơ Hiểu là người của Tạ gia, sự ghen tị của Kiều Nhã đối với Bạch Sơ Hiểu cũng lập tức biến mất, vốn dĩ cô chỉ ghen tị với cô ấy vì lẽ ra cô ấy và cô cùng một đẳng cấp xã hội với nhau, cho rằng nếu như cô ấy không bị ôm sai thì Bạch Sơ Hiểu sẽ không thể có bằng cấp cao như vậy, không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy. Hiện tại cô không còn ghen ghét nữa, ngược lại cảm thấy đối phương rất đáng thương, rõ ràng là một người giàu có hàng đầu, nhưng lại bị ôm sai, người bạn trai sắp hẹn hò hơn hai năm trước cũng bị cướp mất. 

Lòng người thật kỳ quái. Họ luôn thích so sánh mình với những người cùng xuất thân với mình, không dám so sánh với những người có xuất thân quá cao, bởi vì họ không thể so sánh với những người như vậy, họ còn có thể nghĩ đến bản thân, và cho rằng sớm hay muộn gì thì mình cũng có thể vượt qua đối phương.

Kiều Nhã cố tình gọi điện thoại cho Hàn Uyển Nhi, người đang hẹn hò với Tỉnh Thân Vũ, cố tình hào hứng nói, “Uyển Nhi, hóa ra Bạch Sơ Hiểu lại là người của Tạ gia, cũng may là cậu không đối phó với cô ta, bằng không bây giờ liền thảm rồi. Bây giờ cậu đang ở đâu, tớ sẽ đi tìm cậu?”

“Tớ đang ở bên ngoài, với anh Thân Vũ.” Hàn Uyển Nhi nhìn Tỉnh Thân Vũ đang ngồi ở đối diện, quay đầu thấp giọng nói, “Nếu không có việc gì, cậu cứ cúp máy trước đi, rồi lát nữa mình nói chuyện sau. ”

“Được, được rồi, cậu cứ hẹn hò đi.” Kiều Nhã tắt máy, cúi đầu nhìn điện thoại, trong lòng không mấy vui vẻ. Trong lòng Hàn Uyển Nhi chỉ có mỗi Tỉnh Thân Vũ, vì một người đàn ông, cô ấy đã bỏ quên bạn bè của mình. 

Trên trời có mưa phùn và nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều. Khi Bạch Sơ Hiểu bước ra khỏi nhà hàng, cô liền cảm giác được lạnh lẽo ở bên ngoài, gió không mạnh nhưng bên ngoài lại rất lạnh.

“Tình cờ có một trung tâm mua sắm ở gần đây, chúng ta đi xem một chút xem sao.” Tần Phong không phải là người thích đi mua sắm, nhưng anh thích đi dạo cùng với Bạch Sơ Hiểu nhiều hơn. Bọn họ mặc rất nhiều quần áo và thật ra trời bên ngoài cũng không lạnh lắm, chủ yếu là do gió nhiều, cởi áo khoác ra quàng cho cô cũng vô dụng, “Em có muốn một chiếc khăn quàng cổ hay không? Chúng ta có thể mua thêm một cái?”

“Chắc khăn quàng cổ sẽ tiện hơn quần áo ha?”Bỗng nhiên Bạch Sơ Hiểu nghĩ đến điều này.

“Váy của em ở trong《 Chín Hồ 》 rất xinh đẹp, khăn che mặt màu trắng cũng rất đẹp.” Tần Phong nhìn chiếc khăn lụa quấn quanh cổ Bạch Sơ Hiểu, bỗng nhiên lại nghĩ đến chiếc váy cổ trang có mạng che mặt của cô, liền nghĩ rằng màn che sẽ rơi xuống, khoe ra vẻ ngoài tuyệt đẹp của cô.

Ngày đó, anh dùng điện thoại di động chụp ảnh tạo hình của cô, nhưng tiếc là không rõ lắm, sau đó, Hạng Thần Thăng đã gửi cho anh bức mấy ảnh tạo hình được chỉnh sửa mà anh đã chụp. Chờ hoàn thành phần hậu kỳ của《 Chín Hồ 》 xong mới đem các đoạn clip đã cắt nối biên tập của Bạch Sơ Hiểu ra rồi gửi tiếp cho anh, còn có phối nhạc nữa.

Tần Phong đã xem đi xem lại mấy lần, anh luôn cảm thấy cách ăn mặc hiện đại của Bạch Sơ Hiểu vốn cũng đã rất đẹp rồi, nhưng anh không ngờ sau khi cô mặc trang phục cổ trang lại càng đẹp hơn nữa. Càng xem đoạn phim ngắn kia, anh càng cảm thấy anh là một người nông cạn, anh thích vẻ ngoài của cô, rõ ràng anh nhìn trúng là cô, nhưng khi xem đoạn phim ngắn kia, anh luôn bị dung mạo của cô làm cho mê hoặc.

“Cái kia a, chính là trang b.” Mạng che mặt khá mỏng, mặc dù không thể xem cẩn thận, nhưng cũng có thể nhìn thấy được đại khái hình dáng của nó, Bạch Sơ Hiểu tỏ vẻ loại giống như lụa mỏng này, dù có che khuất dung mạo, nhưng vẫn có thể từ quần áo hóa trang mà nhìn ra đó là ai. Các diễn viên chính trong các bộ phim cổ trang luôn vì một tấm khăn che mặt nên họ không nhận ra người đang ở phía đối diện của mình, việc này rất buồn cười, ít ra cũng phải thay đổi kiểu tóc và cách ăn mặc thì mới có thể nói là không nhận ra được.

Lụa mỏng mỹ nhân, luôn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp hơn so với khi không che mặt, đặc biệt là khi mạng che mặt đang bay xuống.

Bất quá khi đóng phim, quay đến cảnh này, cô liền muốn bật cười. Suất diễn của Bạch Sơ Hiểu ở trong phim《 Chín Hồ 》là rất ít, chỉ có một vài cảnh, và tổng thời lượng có thể còn chưa đến năm phút.  

“Nhưng thật xinh đẹp.” Tần Phong không biết có phải là giả vờ hay không, nhưng kia thật sự rất có cảm giác, “Hai ngày nữa sẽ phát sóng bộ phim này, vừa lúc đó học sinh lại được nghỉ đông, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”

“Em không để ý.” Gần đây Bạch Sơ Hiểu rất chú ý đến ratings của《 You under the sky 》, sau khi phát sóng, ratings thậm chí không hề giảm mà còn tăng lên rất nhiều, vẫn đang giữ vững vị trí số một. Đến giờ cô vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì nó vẫn chưa phát sóng đến tập cuối cùng, ngàn vạn lần không thể xuất hiện việc đóng băng danh tiếng ở mấy tập cuối cùng được, ratings đại rớt, “Em không phải diễn viên chính, tỉ lệ xem cũng không phải dựa vào em mà tới.”

Những gì Bạch Sơ Hiểu nói rất thực tế, có thể một số khán giả đã xem bộ phim《 chín hồ 》là vì cô, nhưng danh tiếng gì đó cùng cô không có nhiều quan hệ lắm, một tập phim chiếu mạng có 40 phút, còn có mấy chục tập, mà cô cũng chỉ xuất hiện không đến năm phút.

“Đi thôi, xem quần áo đi, em mua, anh trả tiền, sau đó lại giúp em cầm theo.” Tần Phong tương đối hâm mộ với những người đã giúp đỡ bạn gái mang đồ vật, anh chưa từng có cơ hội đi dạo phố với bạn gái, càng đừng nói trợ giúp cô xách đồ đạc, này cũng xem như là lần đầu tiên.

“Trước nhìn xem.” Kiếp trước và kiếp này cô đều không thích đi mua sắm, nên cô cũng không phải là một người cuồng mua sắm. Cô thích tiết kiệm tiền, nhìn những con số ở trên thẻ, “Ở nhà còn nhiều quần áo quá, vẫn nên xem mỗi cái khăn quàng cổ này thôi.”

Người Tạ gia đặc biệt nuông chiều Bạch Sơ Hiểu, cô còn chưa kịp nói mua quần áo, bọn họ đã dựa theo kích cỡ rồi mua quần áo cho cô rồi, tủ quần áo cũng bày thật nhiều quần áo mới. Bọn họ còn đặt một phòng chuyên để quần áo, giày dép,.. cho cô, và có thể mua chúng nếu cô thấy chúng thuận mắt.  

Mong muốn mua quần áo cho Bạch Sơ Hiểu của Tần Phong đã tạm thời thất bại, phỏng chừng sau khi kết hôn, chắc Tạ gia sẽ không mua nhiều quần áo như vậy cho cô nữa.

Đến bây giờ, Bạch Sơ Hiểu còn chưa đọc tin nhắn riêng tư trên Weibo, cũng không đăng cái gì trên Weibo cả. Ý nghĩ của cô rất đơn giản, bây giờ cô nghỉ phép, nếu bọn họ còn tiếp tục gây rối, nếu có chuyện nghiêm trọng nào xảy ra, Trương Lan sẽ gọi điện thoại cho cô.

Tình trạng hiện tại của Liễu Nhu là bức tường đổ xuống và mọi người đang xô đẩy cô ta, trước kia cô ta đã đắc tội với quá nhiều người, và những người  đó đang lần lượt dẫm lên cô, các loại tin tức đều cho rằng cô không đúng,  nói rằng cô đang chơi ván bài lớn, nói rằng cô đang bắt nạt những người mới, nói cô dựa vào quy tắc ngầm mà lên cao…… Dù sao, chỉ cần viết tên cô và có dính dáng đến tin tức xấu nào thì tin đó liền bạo.

Liễu Nhu cảm thấy mình sắp phát điên và không còn nơi nào để cầu cứu, cô đã gọi điện cho Chu Hoành Quân, nhưng đối phương hoàn toàn không trả lời lại cuộc điện thoại của cô.  Lại gặp ngày cuối tuần, trong công ty không có ai, cô muốn đến nhà họ Chu để đi tìm Chu Hoành Quân, nhưng rồi lại không dám, Chu gia không phải là người có thể dễ dàng mềm lòng như vậy.

“Nhậm Triệt.” Liễu Nhu lại gọi điện thoại cho Nhậm Triệt, cô cũng không còn cách nào khác, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, “Các người nhất định phải bỏ đá xuống giếng như vậy hay sao? Vì cái gì lại hủy theo dõi tôi? Đặt ở nơi đó không được hay sao?

“Xóa hết bạn bè trong giới giải trí đi.” Lúc trước Nhậm Triệt cũng đã nhận được cuộc gọi từ chồng của Liễu Nhu, Vương Vinh, và bây giờ anh lại nhận được cuộc điện thoại của cô “Bất quá hiện tại cũng không dùng nhiều lắm, đều bị chụp hình đi ra ngoài.”

Nhậm Triệt cảm khái, trước kia Liễu Nhu rất thông minh, chỉ tiếc lúc này đây đá đến ván sắt, nếu không một việc này làm ồn ào liền đi qua, “Về sau đừng liên lạc với tôi nữa”

Nói anh vô tình cũng được, nói anh lãnh khốc cũng được, lúc trước những người như bọn họ đều đứng về phía của Liễu Nhu bên này, nhưng lại không ngờ cô không có ánh mắt như vậy. Khi họ xóa Weibo đã đăng lại và hủy theo dõi cô, cô phải nên tỉnh ngộ mới đúng, mà không phải là tiếp tục lăn lộn.

Liễu Nhu ngơ ngác mà nhìn điện thoại, đều nói con hát vô tình, quả nhiên chính là như vậy. Những người này trước kia đều gọi thật dễ nghe, gọi cô là Liễu tỷ, bây giờ đâu, một đám đều ước được rời xa cô. Nếu như cô mà có biện pháp thì cô cũng sẽ không đến tìm bọn họ làm gì.

Cô không muốn sự nghiệp của mình bị hủy hoại như thế này, ngoại trừ đóng phim, cô không biết mình có thể làm được cái gì nữa. Không, cô không thể tiếp tục đi xuống như thế này, cô phải đi tìm Trương Lan, đi tìm Bạch Sơ Hiểu, cô nhất định phải làm cho bọn họ dừng tay.

“Đừng đi ra ngoài.” Vương Vinh thấy vợ mình muốn đi ra ngoài, liền vội vàng ngăn cản, “Sự việc đến đây cũng kết thúc rồi, cho nên em đừng có lộn xộn nữa.”

Anh cho rằng, mặc dù danh tiếng của  Liễu Nhu bị ảnh hưởng rất nhiều bởi việc này, nhưng anh cũng phải chịu những ảnh hưởng rất lớn. Nhưng họ vẫn còn nhiều tài sản, sau này Liễu Nhu có thể đóng một vai nhỏ, và anh cũng sẽ dành thời gian của mình, lặng lẽ mài sách trong vòng một hoặc hai năm, rồi lại bắt đầu quay phim lại, cứ như vậy, khi phim của anh được phát hành, các ảnh hưởng bất lợi cũng có thể được bỏ qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện